11

1.3K 227 62
                                    

Chương 11

Kỳ mơ màng từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, sao nó lại tỉnh dậy trong phòng của cậu thế này? Lại còn nằm ngủ ngon lành trên giường của cậu nữa mới chết không cơ chứ.

Bỏ mẹ, hôm qua cậu cứ nắn nắn bóp bóp người nó khiến nó thoải mái ngủ quên lúc nào không hay.

Thế đêm qua không lẽ cậu với nó ngủ cùng nhau trên một chiếc giường này?

Chắc không có chuyện đó đâu nhỉ?

Mà có thì cũng đâu có sao. À không nó nhầm rồi, có rất nhiều sao mới đúng.

Trên chiếc ghế gỗ dài đối diện giường, nó thấy cái gối nhỏ cùng tấm chăn mỏng. Có lẽ đêm qua cậu ngủ trên mặt ghế cứng nhắc đó.

Ai đời người hầu ngủ trên giường của thiếu gia còn thiếu gia lại chịu nằm ở ghế không? Chuyện này lọt ra bên ngoài chắc chắn lại có thêm một đống rắc rối bùi nhùi ập đến với nó cho xem.

Kỳ vớ lấy cái áo bên cạnh, vội vã cài cúc áo rồi rón rén đi ra ngoài. Nó nín thở cố mở cánh cửa gỗ sao cho nhẹ nhàng nhất có thể, vẫn nên lẻ lượn trong lúc mọi người chưa dậy thì hơn.

Hai con mắt khi đã xác định được vị trí cậu Tích đang đứng ngắm mấy con chim ngoài sân, nó chỉ cần không phát ra tiếng động là có thể êm xuôi rời đi.

"Đi đâu?"

Mới đi được dăm ba bước tiếng nói quen thuộc đã vọng ra từ đằng sau lưng Kỳ, tình cảnh hiện giờ của nó như ăn cắp bị cậu bắt quả tang.

Nó cắn môi quay người lại mặt đối mặt với cậu Tích: "C-con, con, thì con về nhà dưới."

"Ồ."

Cậu không nói gì nữa, đứng trời trồng nhìn nó. Tâm trạng cậu bây giờ khó đoán hơn cả cái đợt nó đi làm quen Thắm.

"Tối qua, sao cậu không gọi con dậy?"

"Sao phải gọi?"

Kỳ trố mắt nhìn cậu, rõ ràng nó là người thắc mắc với cậu trước nhưng giờ cậu lại vặn ngược lại nó.

"Cậu tha lỗi cho con, đêm qua con quấy cậu chắc cậu tức con lắm. Cậu thức dậy sớm như này, cậu bị mất ngủ vì con phải không? Giờ cậu vào nghỉ đi cậu."

"Mất ngủ hồi nào? Ngủ rất ngon."

Cậu tiến đến sát nó, cậu cao hơn nó gần một cái đầu lận nên lúc này nó chỉ biết cúi gằm mặt nhìn xuống đất, nó sợ bắt gặp ánh mắt ấy. Kỳ còn cảm nhận được hơi thở của cậu khẽ phả lên mái tóc nó, cậu đưa mắt xuống nhìn nó.

Bàn tay lướt qua má nó, rồi xuống cổ xuống xương quai xanh. Trong đầu Kỳ chỉ thầm mong cậu không bóp cổ nó như lúc cậu cầm cổ mấy con gà lắc qua lắc lại để cắt tiết.

Hơn cả mây trời: Một đời thương nhớNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ