55

788 143 22
                                    

Chương 55

Trong thư phòng tĩnh lặng, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cóc nhái kêu, ánh nến lập lòe phản chiếu bóng dáng người con trai đang đọc sách. Cánh cửa gỗ hé mở rồi lại đóng vào, người con trai như biết trước vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế tay chống đầu đọc sách: "Thầy tao có hỏi gì không?"

Ngay sau đó là giọng nữ chua ngoa mà người ta hay ví rằng chua như cứt mèo vang lên đáp trả: "Không có thưa cậu, chúa Phác mấy ngày nay lo nhiều công vụ nên không biết con tới đây."

"Ờ, ngày mai mày đi luôn sang Kinh Bắc tìm họ Dương cho tao."

Con Mận nghe thế mặt xị xuống mếu máo: "Chiều tối nay con vừa mới đến đây mệt bỏ bu, mai cậu bắt con đi luôn con lấy đâu ra sức. Con là đàn bà con gái đâu phải thanh niên trai tráng, sao cậu ác thế?"

Cậu ba nhìn nó khinh bỉ: "Mày cũng biết mày là con gái à? Có đứa con gái nào leo núi nguyên ngày như khỉ không biết mệt rồi bắt tao luộc cả cái móng giò để đớp như mày không?"

Mận suy tư, cố gắng đánh trống lảng việc cậu ba luôn coi nó là một đứa con trai: "Thôi mà cậu, cậu để con ở đây hết ngày mai đi. Để con nghía qua cậu Quốc tí rồi con làm theo lời cậu liền."

"Làm như loại mày có cửa ấy."

"Ô hay cậu buồn cười nhờ, ít ra thì con có cơ hội hơn nhiều người khác."

Cậu út nhà họ Điền từ thằng nhóc gầy nhom, thiếu ăn thiếu mặc thế mà giờ đã lớn phổng phao bô trai ngời ngời như thế. Ừ cậu út đẹp trai lắm, đứa con gái tuổi mới lớn nào ở xứ Đoài cũng phải có đôi ba lần tơ tưởng đến cậu. Nhưng để gặp được cậu không phải chuyện dễ, hằng ngày theo chân bác cả cùng các anh để làm quen với việc quản lí đống gia tài và cơ ngơi đồ sộ. Học xong là có người đưa kẻ đón về phủ Điền, thời gian rảnh cậu tập võ trong sân nhà và dành thời gian bên anh Kỳ. Vậy nên để gặp được cậu thì phải canh ngày cậu đưa anh trai mình ra ngoài chơi, biết bao thiếu nữ mới nhìn cậu một lần đêm về đã ôm mộng tương tư.

Nói thật, đám con gái thường dân lẫn con vàng con ngọc đều ngày ngày mơ về ngày họ có thể trở thành một trong bốn người con gái may mắn làm dâu nhà họ Điền. Cho đến năm năm trước, cậu cả Thanh quyết định cưới vợ, rước nàng thơ nhà họ Xuân về dinh. Anh cả là người mở bát đầu tiên, lễ cưới anh to lắm thu hút của tất cả người dân xứ Đoài cùng cả những người quen từ xứ khác đến. Ngày trọng đại ấy còn có sự góp mặt của chúa Phác, khi ấy mọi người mới biết cậu ba Mân là thế tử.

Trai thanh gái duyên, chim công thì lại gặp phượng, hai người đến với nhau ai ai cũng đều xuýt xoa khen ngợi. Họ Xuân không làm ăn lớn hay có quyền cao chức trọng gì nhưng cậu cả và nàng thơ Xuân Điểm quen nhau từ thuở nằm nôi. Khi Điểm vẫn còn đang tập đi thì Vũ Thanh đã lên mười cắp sách tới trường. Mối quan hệ đến giờ giữa hai nhà cực kì tốt, đến khi Điểm vừa tuổi trăng tròn cậu Thanh mang sính lễ sang hỏi cưới.

Ngày đó, khi Điểm đang chơi nhảy dây cùng đám hầu ngoài sân chẳng may trượt chân ngã chềnh ềnh ra đất. Cậu Thanh cùng thầy mẹ vừa hay đi đến thấy cảnh tượng này, mẹ cậu kéo tay chồng đi vào trong trước để lại đôi nam nữ ở ngoài. Cậu đỡ Điểm ngồi lên bậc thềm ngoài cửa, nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên tà váy của thị.

Hơn cả mây trời: Một đời thương nhớWhere stories live. Discover now