12

1.3K 211 89
                                    

Chương 12

Cậu đưa cho nó một bình sứ nhỏ giống bình thuốc đêm qua.

"Sao vậy cậu?"

"Cầm lấy."

Nó lễ phép xoè hai bàn tay ra đón lấy: "Hôm qua cậu cho con thuốc rồi mà cậu."

"Đi đi."

Nó nửa hiểu nửa không. Ý cậu đi là đi đâu? Cậu định cho nó ăn bánh giò rồi bỏ Kỳ phải không? Hay cậu bán Kỳ cho nhà khác?

Không được, lấy đâu ra được thiếu gia nào đẹp người đẹp cả nết như cậu Tích chứ? Nó quyết không đi, ngồi thụp xuống đất ôm lấy chân cậu khóc lóc.

"Cậu ơi, con sai rồi! Cậu đừng đuổi con đi, lần sau con không cần ăn bánh giò nhân thịt mỡ hành ăn kèm dưa góp, giò tai ngon nhức nách nữa!"

Kỳ không biết tội đâu mà tránh, biết phúc đâu mà tìm. Thế nên cứ ngoan ngoãn chấp nhận bên cậu Tích còn hơn, ít nhất làm đứa hầu cho cậu nó không bị đánh đập sỉ nhục như ở mấy nhà phú hộ, địa chủ trong thôn.

Ở giữa chợ nó khóc nhè kêu cậu đừng bỏ nó, nước mắt nước mũi tèm lem quẹt quẹt vào vạt áo tấc của cậu. Cậu Tích nhìn nó lắc đầu thở dài, xốc nách nó đứng lên: "Cầm lấy thuốc, đưa cho mẹ."

Quê.

Kỳ im bặt, nín khóc.

Nó ú a ú ớ, phải công nhận một điều, mới ở cạnh cậu hai ngày nó đã biết giả vờ diễn kịch rồi.

Từ lúc đến chợ cậu thấy mắt nó láo liên, hoá ra nhân lúc cậu không để ý Kỳ nhìn sang mẹ và Bánh. Vết bầm tím trên tay mẹ in hằn rõ mồn một khiến tim gan phèo phổi nó đau hết cả lên.

Tối qua cậu dự định sẽ nhờ con Đào mang thuốc sang cho mẹ Kỳ vì cậu thấy nó cứ tiếc rẻ lọ thuốc. Kỳ nghĩ Kỳ chịu được mấy vết thương ngoài da kiểu này, thuốc để cho mẹ và Bánh dùng còn hơn.

Thuốc dùng cho nó, phí.

Vậy là cậu đưa cho nó bình thuốc mới toanh, biểu nó có thể đi ra với mẹ và em.

"Con được đi thật hả cậu?"

"Ừ, lúc nào xong ra hàng nước bà Bảy tìm đằng này, cùng về nhà."

Hai chữ về nhà cậu nói với Kỳ một cách nhẹ nhàng khác lạ. Kỳ ôm lọ thuốc trong lòng nâng như nâng hoa, chạy được vài bước nó quay lại nở nụ cười tươi rói với cậu. Hai mắt nó cong lên, đôi môi nhỏ hồng mọng tôn lên hàm răng nhỏ trắng muốt.

"Cậu, nhớ đợi con cùng về."

Nụ cười hở lợi đó, đúng là một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Kỳ cười lên phát, cậu Tích đỏ mặt bỏ đi luôn, cậu còn lầm bầm trách yêu: "Thuốc bổ mạnh thật."

Hơn cả mây trời: Một đời thương nhớWhere stories live. Discover now