Chương 25_Thăm mộ

4.2K 685 33
                                    

"Chichin!" Mikey đạp lên lớp tuyết dày, với cái khăn quàng cổ màu vàng mới được tặng đuổi theo bóng dáng màu xám của cô bạn thân, "Mai cuối tuần chúng ta đi đâu chơi đi!"

Baji chỉnh lại cái khăn màu đỏ đô trên cổ, hào hứng không kém, "Đến khu trò chơi điện tử đi. Lần này tao sẽ phá kỉ lục trò đua xe của mày, nhỏ lùn!"

Chidori dừng bước, hôm nay không hiểu sao lại im lặng đến lạ, đôi mắt màu trời trầm tĩnh như những ngày vào thu, khiến cho cả hai đứa kia đang hởn hớ cũng tự giác im lặng, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

"Không được, mai bận rồi."

"Tao phải đi thăm mộ mẹ."

. . .

Không giống như những đứa trẻ bình thường khác, Chidori vẫn giữ rất nhiều ký ức về mẹ mặc dù bà ấy mất lúc nó chỉ mới ba tuổi. Có lẽ là vì nó vẫn giữ được ký ức của kiếp trước nên khả năng ghi nhớ cũng ngang bằng với một người trưởng thành.

Mẹ nó đẹp lắm, với mái tóc xám dài và đôi mắt chứa đựng cả một biển trời trong xanh, đứng bên cạnh bố thì i chang người đẹp và quái vật, tưởng không hợp và hợp không tưởng. Chidori thừa hưởng vẻ ngoài từ mẹ, nhưng tính cách lại học được từ bố. Thế là cái nết đánh chết cái đẹp, nó có đầu thai cũng chẳng đọc được hướng dẫn sử dụng nhan sắc mẹ cho này.

Nhà ngoại Chidori ở vùng ngoại ô Yokohama, nghe bảo giàu lắm, nhưng mỗi tội keo kiệt lại thù dai, bố nói thế đấy. Nó nghe mấy bà hàng xóm kể rằng là do mẹ nó quyết cưới bố cho bằng được cho nên hai bên mới cạch mặt nhau, quyết không dính líu gì tới nhau nữa. Mãi cho đến khi mẹ nó mất, bọn họ mới xuất hiện đứng ra đảm nhận mọi thứ, từ chi phí đám tang cho đến mộ phần. Đó cũng là lần đầu tiên Chidori gặp mặt ông bà ngoại của mình, ấn tượng đầu tiên phải nói là chẳng tốt lắm.

"Mẹ ơi, Chidori đến thăm mẹ nè. Mẹ có nhớ con không? Con thì nhớ mẹ lắm, ngày nào cũng phải ăn hết ba gói mì mới đỡ nhớ sương sương."

"Bố vẫn bạo lực lắm mẹ ơi, lâu lâu cứ đòi quăng con xuống mương dù gần nhà mình chẳng có cái mương nào, có phải trí nhớ của bố có vấn đề rồi phải không mẹ?"

"Mà hình như bố sắp bị hói đầu đó mẹ, tội ghê ha, mong là con sẽ không thừa hưởng cai gen đó của bố, Chidori không muốn thành bà lão hói xấu xí giống bố đâu. Mẹ trên trời phù hộ cho con nha, sẽ có ngày con nhổ trụi tóc bố, như thế bố sẽ không còn bị hói nữa."

Ryutaro: Cái con này (ʘдʘ╬)

"Oi! Đừng tưởng được sủng rồi muốn lên đằng đầu ngồi nghe chưa? Coi chừng bố cạo đầu mi rồi gửi mi lên chùa làm ni cô đấy." Ryutaro trừng mắt, túm lấy đầu con gái mình, tự nhiên lại thấy da đầu đau rát không thôi.

Chidori ngước lên nhìn bố, hai mắt long lanh chớp chớp, "Vậy thì con sẽ trở thành ni cô đáng yêu nhất cái quả đất này! Bố sẽ phải hối hận vì đã bỏ con!"

Mi chưa phá chùa người ta là may rồi! Đáng với chả yêu cái gì không biết!

Ryutaro khuỵch gối xuống, bắt đầu xếp những cành hoa bách hợp trắng vào lọ. Ông chả rành về mấy vụ cắm hoa này đâu, nên chỉ đành đặt đại vào bình rồi ngồi mân mê chỉnh đi chỉnh lại cho nhìn bắt mắt chút xíu, thế là xong. Nhớ cái hồi vợ mình còn sống, lúc nào cũng than phiền tay chân ông vụng về lại còn cứng nhắc, việc gì cũng làm không xong, chẳng thể nào sống mà thiếu cô ấy được. Rõ ràng đã nói như thế, vậy mà cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi thế gian này, bỏ lại cho ông đứa con gái ngờ nghệch chẳng hiểu sự đời này.

[Tokyo Revengers] [Hoàn] Khi Não Tàn Cứu Vớt Thế GiớiWhere stories live. Discover now