Chương 70_Sự lo lắng của người mẹ

3.2K 576 56
                                    

"Rắc!"

Chidori trừng mắt nhìn điện thoại của mình rơi lạch cạch trên đất, cảm giác như máu trong người đều đã sôi sục hết lên rồi. Tất nhiên nó không nhỏ nhen đến mức tức giận chỉ vì một cái điện thoại, nhưng một bên má của nó đã bắt đầu sưng tấy lên rồi đây này, và Chidori hình như đã ngửi thấy mùi máu bên trong khoang miệng mình nữa.

"Baji!! Sao mày dám—!!" Mikey không giấu nổi phẫn nộ bước tới, nhưng hành động tiếp theo của cô bạn thân khiến hắn cũng khựng lại.

Chidori đưa tay túm lấy cổ áo kẻ vừa mới vung nắm đấm vào mặt mình, dữ tợn nhếch môi cười:

"Mày dám đánh tao?"

Lần này Chidori đã thực sự rất tức giận.

Baji ngả ngớn cười: "Đúng vậy. Thì sao nào? Mày định đấm lại tao à—"

"Bốp!!"

Chidori không chần chừ vung thẳng nắm đấm vào mặt hắn ta.

"Đừng nghĩ tao không dám đánh mày, puppy. Chẳng phải chúng ta đã như thế này cả trăm lần trước đây rồi sao?"

Baji quệt đi vết máu bên khóe miệng mình, lạnh nhạt đẩy vai nó sang một bên: "Lần này thì khác. Bởi vì tao bây giờ đang rất nghiêm túc."

Chidori cúi đầu, cất giọng cười: "Ha, chỉ là một đứa dở tệ Quốc Ngữ thì biết gì chứ. Đời mày không có tao là không yên đâu, puppy."

Baji quay lại, cười nhạt: "Đáng tiếc, bây giờ tao không cần mày, Chidori."

Chidori siết chặt nắm đấm, nhẫn nhịn không được liền tức giận quát: "Tao là Đội Trưởng Phiên Đội 6, là 'thẩm phán' tuyệt vời công minh nhất của Touman do chính tụi mày lựa chọn! Không có sự cho phép của tao mà mày lại dám tự ý quyết định như thế hả!?"

Baji gương mặt không biến sắc, dứt khoát lướt qua nó, không một lần ngoái đầu nhìn lại, tuyệt tình thấp giọng: "Tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa. Vậy đi..."

Chidori lặng im nhìn bóng lưng người kia xa dần rồi biến mất, sau đó chỉ có trầm mặc...

"Chichin, mày không sao chứ?"

Mikey lo lắng bước tới, còn định đưa tay chạm vào phần má đỏ tấy của cô bạn thân thì đã thấy nó đã đột nhiên gục xuống đất, vô cùng tuyệt vọng cầm lấy cái điện thoại quý giá của mình.

"Má thằng puppy chó chết!!! Điện thoại trả góp mà nó đập như cám vậy!! Định mệnh thằng chó đáng ghét, tao nguyền rủa mày lông nách dài tới chân luôn cho coi!!"

Mikey: "..." Trông nó ổn hơn mình tưởng...

Kisaki lợi dụng lúc không ai để ý đi đến chỗ Takemichi, nhe răng cười thân thiện vỗ vai cậu: "Mặt với bụng, mày chọn cái nào?"

Chidori từ đâu xuất hiện bên cạnh gã ta, giơ tay đưa ý kiến: "Tao chọn nhân cách. Đứa nào có nhân cách vàng mua giùm tao cái điện thoại mới được không?"

Kisaki một bụng trầm mặc: "..."

"Ra chỗ kia chơi." Gã chỉ tay về phía bụi cây, lạnh lùng lên giọng.

[Tokyo Revengers] [Hoàn] Khi Não Tàn Cứu Vớt Thế GiớiWhere stories live. Discover now