Chương 68_Cười cho ai xem?

3.4K 594 55
                                    

"Cạch."

"Tình trạng của tên đó gần đây như thế nào rồi?"

Chidori tay cầm cuốn sách dạy chơi cờ, mắt hết nhìn vào trong đó xong lại nhìn vào bàn cờ shogi trước mặt, suy nghĩ một chút rồi mới cẩn thận đặt quân cờ gỗ xuống, từ tốn trả lời:

"Bác sĩ nói đang có tiến triển tốt, cơ thể cũng không có vấn đề gì, ngoài ra không có gì đặc biệt đáng nói ạ."

"Hừm, vậy à..."

Ông ngoại Kurosaki gật nhẹ đầu, tay vuốt nhẹ cằm, ngón tay đẩy quân cờ lên, đôi mắt sắc lẻm hướng đến đứa cháu gái ngồi đối diện, âm trầm hạ giọng:

"Ta nghe nói dạo gần đây con bị vướng vào mấy trận đánh băng đảng của đám nhóc kia. Có thật không?"

"Chỉ là mấy trận cãi vã nhỏ giữa mấy con hươu con cổ thôi. Ông không cần lo đâu." Chidori híp mắt cười vô tư đáp lại.

"Cạch."

Âm thanh của quân cờ nặng nề đặt xuống bàn gỗ thanh thúy vang lên, trong chốc lát đã khiến bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

"Chidori, cháu đã bị thương?"

"Đó đâu phải câu hỏi, thưa ông?"

"Tận hai lần?"

Chidori cười: "Nếu ông đã biết hết mọi chuyện rồi thì đừng hỏi cháu nữa. Cách ông hỏi làm cháu sợ đấy ạ."

Thế thì ít nhất cũng hãy biểu hiện là đang sợ đi! Cháu cười đáng yêu như thế làm ông đau tim lắm đấy!

Akihito rốt cuộc nhịn không được lại trút một tiếng thở dài. Cái dòng họ này vốn đã có truyền thống làm cảnh sát lâu năm rồi cho nên mấy chuyện đánh nhau mất trật tự kia làm sao mà không đến tai ông được.

Akihito thật sự đã gần như lên cơn đau tim khi biết được đứa cháu yêu quý của mình lại tham gia vào mấy cái trận đánh nhau dở hơi cám lợn kia đấy! Trời ơi là trời, cháu vàng cháu bạc bị người ta đánh vào đầu tận hai lần, phận làm ông làm sao không xót được chứ!?

Akihito hít vào một hơi, nét mặt chốc liền trở nên nghiêm nghị, ánh mắt dữ tợn đã từng khiến bao nhiêu tên tội phạm sợ hãi trợn trừng nhìn Chidori.

"Chidori, hãy đến chỗ ta sống đi. Cháu muốn gì ta cũng cho cháu hết. Vì thế nên hãy từ bỏ cái chỗ ô hợp đó mà dọn tới đây đi."

Ít nhất thì cũng phải tách đứa cháu đáng yêu này khỏi đám nhãi ranh chết tiệt đó đã!

Chidori không mặn không nhạt lắc đầu: "Cháu xin phép từ chối."

Akihito bị từ chối lần thứ n có lẻ, không khỏi đau lòng ôm ngực: "Tại sao? Sống với ông không phải tốt hơn à!?"

Chidori cười miễn cưỡng, xua tay: "Tại vì ở đây chán ngắt à, yaourt đá cũng không ngon bằng ở trên đó nữa. Cháu vẫn là thích sống ở chỗ cũ hơn."

"Chán ngắt... à?"

Akihito buồn rầu ôm đầu gối, khụt khịt lỗ mũi nhìn về phía xa xăm, thấp giọng nói:

"Dù sao tuổi của ông cũng gần đất xa trời rồi, già yếu bệnh tật, chỉ có một mong ước là được sống chung với cháu gái yêu quý thôi mà. Cháu không thể thực hiện giúp ông sao, Chidori?"

[Tokyo Revengers] [Hoàn] Khi Não Tàn Cứu Vớt Thế GiớiWhere stories live. Discover now