Chương 74

2.7K 150 7
                                    

Tô Duy Thượng nhìn cảnh tượng trước mắt lần này, luôn cảm thấy... Có chút khác thường.

Lều vải ở khu chữa bệnh đều lấy màu trắng làm màu nền, mà hắn ta hiện giờ đang nằm ở một gian cực lớn trong liều vải. Hai cái giường hai bên đều có tiến hóa giả đang nằm bởi vì đau đớn mà gào thét không ngừng, trong lần chiến tranh này, hắn nhìn như bị thương nặng hơn, nhưng mà so sánh với những người khác lại cũng chỉ có thể coi là vết thương nhẹ.

Ánh mắt Tô Duy Thượng phức tạp nhìn một hộ sĩ mang băng gạc dính máu ra cửa lều trại, ngay sau đó liền có một người đàn ông anh tuấn suất khí xốc lên mành vải đi đến.

Tô Duy Thượng trước tiên gợi lên cánh môi đỏ hồng, lộ ra một nụ cười ôn nhu thiện lương. Hắn ta chớp đôi mắt mèo to, toát ra một loại ý vị đáng thương, nhỏ giọng nói: "Kế Thanh, thương thế của anh khá hơn chưa?"

Tay trái của Ngô Kế Thanh đã được băng bó đính ở trên cổ, trán của gã cũng cột một khối băng gạc thật dày, vẻ mặt nhìn qua ngược lại rất không tồi, sắc mặt hồng nhuận. Nhưng mà, thấy thế nào đều làm người ta cảm thấy tư thế đi đường của gã có chút do dự, thẳng đến lúc kéo ghế qua ngồi ở trước giường bệnh của Tô Duy Thượng, gã cũng vô ý thức cách ra khoảng cách nửa thước.

Khoảng cách này không tính là lớn, Tô Duy Thượng cũng không phát hiện được.

Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên tựa như có thể sử dụng một bàn tay che lại, trong con ngươi trong suốt nhạt màu phản chiếu ảnh ngược vẻ mặt khó xử của Ngô Kế Thanh, hắn cười nói: "Kế Thanh, sao anh không nói gì?"

Ngô Kế Thanh do dự hồi lâu, rốt cục vẫn phải miễn cưỡng có lệ nói: "Anh khá tốt. Tiểu... Tiểu Thượng, thương thế của em thế nào rồi?"

Tô Duy Thượng nhìn cái chân của mình đang bị băng thạch cao ở trên khung giường kim loại, bất đắc dĩ mà bĩu môi nói: "Hôm nay lúc bác sĩ tới, nói đại khái còn phải vài ngày nữa mới có thể xuống giường, bất quá vẫn phải chống nạng mới có thể đi đường được. Nhưng mà Kế Thanh anh cứ yên tâm, thương thế của em không nặng , không có đại sự gì, chị Tần Sở cũng đã nói thế." Giọng điệu cuối dẫn theo chút ít mùi vị làm nũng dí dỏm, nhưng hiển nhiên không có được hiệu quả mà Tô Duy Thượng mong muốn.

Chỉ thấy mày kiếm anh tuấn của Ngô Kế Thanh từ từ nhăn lại, trong mắt của gã có một tia âm u hiện lên: chính là vì thương thế của cậu không nặng, đây mới là thứ khiến người khác cảm thấy khủng bố nhất. Chính là... ngay cả tôi cũng không có cách nào đánh chết được biến dị thể cấp S đó!

Tô Duy Thượng nhìn bộ dạng không nói lời nào của Ngô Kế Thanh, sắc bén cảm nhận được bầu không khí đã dần dần trở nên xấu hổ, hắn lập tức cười kéo ra chủ đề: "Kế Thanh anh không biết đâu, động tác hôm nay của tên bác sĩ kia thật thô bạo . Lúc giúp em kiểm tra thân thể còn không cẩn thận dùng dao quẹt làm tay em bị thương, cũng không biết anh ta sao lại mang theo dao tùy thân, thật là kỳ quái."

Nói xong, thiếu niên vô tội đáng thương cố ý giơ tay phải lên, chỉ thấy ở trên da mu bàn tay trắng nõn tinh tế có một vết gạch rướm máu dài 7 cm, đã được bôi thuốc làm một ít trị liệu cơ bản nhất, nhưng lại không thể tránh khỏi chuyện thế nào cũng sẽ lưu lại một vết sẹo.

[Đam mỹ] Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng - Mạc Thần Hoan [Hoàn]Where stories live. Discover now