Chương 60: Biệt ly

1.4K 55 24
                                    

Bạch Ly ngớ ra hồi lâu, giống như không hiểu y nói gì, qua một lúc mới hỏi: "Cái gì?"

Thi Vô Đoan cẩn thận nhìn biểu cảm hồ đồ của y, liền hiểu chính y cũng không biết chuyện, chần chừ một chút, một ngọn lửa bùng lên đầu ngón tay, hơi giơ lên đốt trước mặt Bạch Ly.

Bạch Ly cúi đầu nhìn theo ánh mắt y, thấy bóng của mình lại lắc lắc lư lư, lúc hư lúc thực, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lại phảng phất có cảm giác quen thuộc quỷ dị – dường như y biết đó là chuyện thế nào, nhưng lời đến bên miệng lại không nhớ được, nghẹn trong lòng không rõ ràng.

Đây hiển nhiên còn khó chịu hơn nhịn tiểu, Thi Vô Đoan chỉ thấy Bạch Ly lăng lăng cúi đầu nhìn một hồi, tiếp theo biểu cảm vặn vẹo một chút, kế đó người vừa nãy còn vui vẻ nói hươu nói vượn đột nhiên lảo đảo, thình lình nhũn xuống, cuộn tròn mình lại, kêu khẽ một tiếng, sau đó như là co giật, dùng đầu liều mạng đâm vào tảng đá lớn bên cạnh.

Thi Vô Đoan giật thót, y thấy gần trán Bạch Ly giống như có một quầng sáng nhỏ, nhưng mà thật sự là quá ảm đạm, dù trong bóng đêm quỷ dị thế này cũng không nhìn rõ, chứng kiến bộ dáng phải đâm chết trên tảng đá của y, Thi Vô Đoan theo bản năng đưa tay đè vai y, nhưng mà lại cảm giác được sức bật cực lớn trong thân thể kia, quả nhiên giống người điên, Thi Vô Đoan nhất thời không đề phòng bị y xô ra.

Ngón tay y không chú ý sượt qua cụm sáng nhỏ trên trán Bạch Ly, lúc này mới phát hiện đó không phải là ánh sáng giản giản đơn đơn, phảng phất thứ có thực chất ở bên trong, hơi hơi lạnh, giống như là nước ao đêm cuối thu, ngón tay vừa thò vào liền lạnh cóng khiến người ta giật mình.

Thi Vô Đoan chau mày, dùng đầu gối áp chế sau lưng Bạch Ly, trong sự giãy giụa như liều mạng của y dùng khuỷu tay ra sức đập cổ y một cái, Bạch Ly lúc này rốt cuộc không rên một tiếng ngã xuống, nghe lời vô cùng.

Thi Vô Đoan ngồi xuống bên cạnh, nhìn vết máu bị đá đâm ra trên mu bàn tay gân cốt rõ ràng của Bạch Ly, máu chảy nơi đó thuần đen, giống như giây giây phút phút đều đang nhắc nhở sự khác biệt của người này.

"Phi." Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn sắc trời chẳng mảy may có xu hướng sáng lên một cái, mũi nhíu nhíu, đá thi thể bộ hư máu thịt lẫn lộn bên chân ra xa, lẩm bẩm, "Mẹ kiếp toàn những việc khỉ gió gì vậy?"

Ngồi giây lát, Thi Vô Đoan thở dài, đặt một tay trên đầu gối mà gõ khe khẽ, vẫn ngẩng đầu nhìn hướng chân trời, ba nơi thần không thần quỷ không quỷ này, tách biệt Vạn ma chi tông và nhân gian, mười tám ngày một luân hồi, không có ánh sáng, nhưng có nước, có cỏ cây chim thú – đây rốt cuộc là nơi nào?

Kẽ hở sao?

Đại hiền nhân năm đó đã chôn vùi trong sử xanh là phong Vạn ma chi tông bằng cách nào? Còn có những ma vật trong bóng đó, mảnh vụn chết đi... Y quay đầu lại, giống như nhìn thấy hắc khí kéo dài không dứt, từ trong khe hở nào đó bốc ra, một tia một sợi liên lụy quốc vận cuối cùng của vương quốc kéo dài hơi tàn này, không trung u ám, bảy ngọn đèn lừa thần quỷ chẳng biết đã bay tới nơi nào, phảng phất mang máng có hồng quang lóe qua, như là biểu thị loại kết cục càng phức tạp, cũng càng không thể nắm giữ nào đó.

Cẩm Sắt - PriestWhere stories live. Discover now