Chương 65: Ngọn đèn thứ hai (2)

1.2K 64 15
                                    

Thi Vô Đoan theo không xa không gần lão nhân lai lịch bất minh này, bản thân y chưa từng chân chính tiếp xúc với Đại Thừa giáo tông, hết thảy lui tới lén lút đều là do đám Hạ Đoan Phương xử lý, y đoán người này không phải một trong tam đại trưởng lão Đại Thừa giáo tông, mà chính là đại giáo tông chủ, Chấp Diệp đại sư.

Trong đầu y nhanh chóng lướt qua đủ mọi chuyện, ôm trên tay lại chỉ có thi thể một con thỏ, cảm thấy nó dường như... càng lúc càng nặng.

Lão nhân không hề nói nhiều, sau khi lên đường thì dường như chẳng quan tâm đến y nữa, dọc đường dập đầu quỳ lạy, đúng như lời bản thân ông ta nói, kính sơn kính thủy kính thần linh, gặp sơn bái sơn, gặp thủy bái thủy, dù gặp phải mấy tảng đá to lởm chởm đột nhiên nhô lên cũng phải quy củ mà quỳ xuống, bày đá nhỏ dưới chân thành hình tam giác, sau đó đầu rạp xuống đất.

Dọc đường ba quỳ chín khấu, lại là bái sơn xuyên thảo mộc, mà không phải đế vương nhân gian.

Dọc đường bởi vậy đi cực chậm, lão nhân không sợ Thi Vô Đoan bỏ mặc bản thân, Thi Vô Đoan lại giống như chính mình cũng chẳng biết mình đang làm gì, thấy lão đầu tử kia dừng chân, trong lòng thầm mắng một tiếng lắm chuyện, nhưng luôn chờ bên cạnh chứ chưa từng tự mình đi trước.

Lúc chờ đợi, có khi y nhìn chằm chằm bóng lưng lão nhân đang quỳ lạy, có khi nhìn mũi chân mình, cũng chẳng biết đang nghĩ những gì.

Đi không biết bao nhiêu dặm đường, thấy lão nhân gia chẳng rõ đã dập đầu bao lần – hiện tại, Thi Vô Đoan nhìn chung hiểu được vì sao tấm áo bào trên người lão nhân này vui mắt như vậy – rốt cuộc đã đến dưới một gốc đại thụ.

Gốc cây này xem chừng phải trăm ngàn tuổi rồi, không nhìn ra là giống gì, cành lá um tùm, giữa trời đông giá rét lá cây vẫn tươi tốt đến kinh người, trong tuyết trắng mịt mù có vẻ hết sức gai mắt, nó đứng một mình ở nơi này bằng tư thái di thế độc lập, dường như giữa đất trời chỉ có một cây vậy.

Lão nhân sau khi thành kính dập đầu bái lạy, lúc này mới nói với Thi Vô Đoan: "Đây là cây đại bồ đề, truyền thuyết là giống ngoài cửu thiên, chư thần tưới linh chi ngọc dịch, đủ ba nghìn ba trăm năm nhô khỏi mặt đất, ba nghìn ba trăm năm nảy mầm, ba nghìn ba trăm năm trổ cành, thêm ba nghìn ba trăm năm cành lá xanh um, một chiếc lá có thể thông thiên."

Ông ta dùng hai tay nâng một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, cuộn tròn lại mà đến gần bên tai Thi Vô Đoan, nói: "Cuốn làm ống, có thể nghe tiên âm."

Thi Vô Đoan mặt không biểu cảm nhìn ông ta một lúc, lại thật sự lắng tai nghe một hồi, giây lát mới nói: "Ta chẳng nghe thấy gì hết."

Lão nhân thở dài nói: "Không sai, sinh trong trần thế tam gian, có thể không kính quỷ thần, trí thân dưới cây đại tiên, có thể không nghe tiên âm, trừ chủ nhân của quỷ bàn thì còn ai đây?"

Thi Vô Đoan hơi ngước lên nhìn ông ta, chỉ thấy lão nhân khom người thả chiếc lá về với đất, nói: "Tinh bàn chính là linh vật đệ nhất đẳng trên thế gian, có thể nhìn trộm thiên cơ, diễn thấu nhân mệnh, hai mươi năm trước, có một bộ bàn đại hung vừa xuất thế đã có thể phệ hồn phách lệ quỷ giáng xuống, trong "Đại Thừa khải thị lục" thánh điển của giáo ta năm nghìn năm trước đã có ghi lại tên là quỷ bàn, lúc này xuất hiện, hiển nhiên mạt thế đã đến."

Cẩm Sắt - PriestWhere stories live. Discover now