Chương 63: Ngọn đèn thứ nhất

1.4K 61 5
                                    

Đám Thi Vô Đoan âm thầm nâng giá lương vốn là chuyện không khả thi.

Bởi vì vô luận là cướp hay tham ô từ nơi khác, trên thị trường lương thực Tây Bắc có một phần gạo lương không hề là lương thương tư nhân, mà là thuộc triều đình. Mệnh lệnh đầu tiên của Trương đại tướng quân sau khi nhậm chức chính là bảo quan viên các cấp khống chế nghiêm giá lương, nếu ai cả gan một mình nâng giá tích lương thì xử trảm theo luật.

Trương đại tướng quân một lòng vì dân, cho dù gánh ô danh "tướng quân cướp đường" thì vẫn tử thủ ở Hoàng Hổ lĩnh. Nhưng mà không phải mỗi người đều một lòng vì dân.

Thời Phổ Khánh, lương thực quan gia từ triều đình đến tay bách tính phải qua không ít người, tỷ như vận chuyển lương, gọi là tào quan, còn cần một chủ bộ của kho lương mỗi ngày kiểm tra bảo quản, thông thường là do quan địa phương nơi đó kiêm nhiệm, định giá thế nào, nắm giữ thế nào, đều có triều đình – cũng chính là Trương đại tướng quân thống nhất hạ lệnh, không được vi phạm.

Nhưng mà trên có lệnh, dưới... tự nhiên có thể không làm.

Tây Bắc tuy không phải miếng thịt béo nhưng đậu nành còn có thể ép ra vài giọt dầu nữa là. Biện pháp người chủ bộ lương thực quan gia dùng để đối phó Trương Chi Hiền cực kỳ đơn giản – trộn thêm vào lương thực, ngoài cùng không nhìn ra nhưng cầm một vốc thì thấy bên trong lại lẫn cát đá linh tinh, trộn bao nhiêu cũng cần chú ý, giá lương tư thương trên chợ nâng bao nhiêu, họ liền trộn bấy nhiêu, dù sao thì chẳng ai được lợi.

Việc này Trương Chi Hiền không hề biết, hắn vốn không phải người chuyên về nghề này, không có kinh nghiệm và tâm tư cẩn thận như vậy, đồng bào Trâu Yến Lai đang ở Hoài Châu cùng quân Khăn Đỏ cấu xé đến đỏ cả mắt, tiền bối Nhan đại nhân Bồ Tát bùn qua sông ngoài tầm tay với, thuộc hạ càng không ai nhắc nhở hắn – quan lại bao che cho nhau, mỗi người đều cầm phần lợi của mình, ai sẽđi đập bát cơm của ai đây?

Hạ Đoan Phương rải lời đồn, mướn xe ở các nơi trong thành, không ngừng phái người đi khắp nơi hỏi thăm lâm thời thuê kho lúa của các đại thương hộ... Tóm lại là nhảy trên lủi dưới, ngay cả chính hắn cũng suýt nữa tin là thật. Giống như phát ra cho các đại nhân béo núc, động một cái là toàn thân chảy mỡ một tín hiệu cực kỳ hấp dẫn – từ xưa ruồi bọ bay theo da, chỉ cần cái rắm này đánh vừa thối vừa vang thì chẳng lo lắng họ không cắn câu.

Đôi lúc hắn cũng đang suy nghĩ một việc, đồng thời tự thấy cực kỳ có đạo lý.

Tạo phản là một chuyện khó cỡ nào?

Gió nổi từ gốc bèo, chỉ có khi triều đại thay đổi, anh hùng mới không hỏi xuất xứ, những người này chẳng qua là hạng nông dân giết chó, trong triều lại có từng lứa đại nho đại tướng quân văn thành võ đức, mỗi người tài hoa nổi bật, phong lưu phóng khoáng, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, muốn năng lực có năng lực.

Dựa vào cái gì để thắng được họ đây?

Ban đầu Hạ Đoan Phương cho rằng, là trong triều đập mục nát trên rễ, hắn cho là vương hầu tướng há có gan. Nhưng sau đó hắn đã biết Nhan Chân, biết Trâu Yến Lai, tự mình giao thủ với đông đảo tướng quân Phổ Khánh, thậm chí người trong giáo tông, mới phát hiện kỳ thật họ rất có gan. Dù là Thi Vô Đoan người mình, coi như là "xuất thân hiển hách" – đệ tử quan môn của tiền chưởng môn Huyền Tông, nếu đạo tổ không chết, mông Thi Vô Đoan ngồi trên hàng ghế nào thì còn phải chờ thương thảo.

Cẩm Sắt - Priestحيث تعيش القصص. اكتشف الآن