Chương 31

8.1K 630 390
                                    

Tại cửa chính của Viêm Dương cung, đạo đồng tay cầm phong thư đứng ở nơi đó, đang yên lặng chờ đợi. Bức thư trong tay ghi một chữ "Trần" lớn, vô cùng dễ thấy, nghĩ cũng biết là ai đưa tới. Trong toàn bộ những người họ Trần, Mục Thần chỉ có thể chịu nổi Trần Mặc, nhưng dưới tình huống là đối phương không lắm lời.

Hơn nữa Trần Mặc chưa bao giờ viết thư cho hắn, bình thường đều truyền tin, bởi vì hắn biết Mục Thần lười đọc.

Cố Vân Quyết tiếp nhận lá thư trong tay người hầu, còn chưa mở ra xem đã bị Mục Thần dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy rút đi, lại giống như đang cầm một miếng rác, vừa qua tay đã ném vào giỏ rác, sau đó lấy khăn tay ra, lau tay. Lau xong lại ném cho Cố Vân Quyết, ý là ngươi cũng chùi sạch móng vuốt của mình đi.

Cố Vân Quyết đè ý cười xuống, nghe lời xoa xoa tay, móc một bao đường quả vẫn còn mang theo hơi ấm từ trong ngực ra, tìm viên màu xanh nhét vào trong miệng Mục Thần, mỉm cười nhìn phản ứng của hắn.

Chua!

Biểu tình trên mặt Mục Thần trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, cái gì Trần gia Mục gia cũng không tiếp tục nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn nữa, hiện tại toàn bộ thứ trong đầu hắn đều là: Trên thế giới này sao lại có mùi vị đáng sợ như thế? Thực sự là thiên lý khó dung!

"Lấy nhầm!" Cố Vân Quyết mặt đầy hổ thẹn, nhanh chóng lấy ra một viên màu hồng nhạt trong bao đường quả, liền nhét vào trong miệng Mục Thần. Mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, rốt cục cũng cứu vớt đầu lưỡi sắp hỏng mất, sắc mặt của Mục Thần dần dịu lại, kéo tay Cố Vân Quyết qua, lấy ra toàn bộ viên kẹo màu xanh trong đó, oai phong lẫm liệt ném xuống, không để lại một con cá lọt lưới.

"Mấy thứ đồ chua này ăn nhiều không tốt cho răng, sau này không cho mua nữa." Mục Thần sắc mặt lạnh lùng, dạy dỗ nói.

Cố Vân Quyết nghiêm túc gật đầu, biểu tình cũng rất nghiêm túc: "Sư tôn nói đều đúng, đồ nhi nhớ rồi!"

Thị nữ bưng trà sâm đi tới, lo lắng liếc nhìn hai thầy trò này một cái, hai tu sĩ đã không còn là thân thể phàm thai từ rất lâu, nửa đêm ngồi cùng nhau nghiêm túc bàn luận chuyện kẹo chua không tốt cho răng, rốt cuộc là chỗ nào không ổn? Tổ sư gia phù hộ!

Ăn kẹo xong, uống trà sâm, tâm tình Mục Thần mới tốt chút, cảm giác lần này thần hồn mạnh mẽ hơn không ít, hắn không thấy khó chịu chút nào, thẳng thắn ngồi xuống nhìn bàn cờ mà Cố Vân Quyết mới đánh một nửa. Từ cách Cố Vân Quyết chơi cờ có thể nhìn ra cách làm người của y, một chút sát khí cũng không có, điều này làm cho Mục Thần không khỏi nhíu mày, đây là chơi cờ sao? Đây là trưng ra cho đẹp!

Cố Vân Quyết nhìn bộ dáng Mục Thần, đáy mắt chợt lóe một ít ý cười, phất tay lấy ra một cái đàn cổ, nụ cười ôn hòa hỏi: "Sư tôn nếu không mệt, nghe đồ nhi đánh đàn được không?"

Lông mày Mục Thần nhăn lại càng thêm rõ ràng, mỗi ngày cầm kỳ thi họa, đứa nhỏ này không bức ép một chút là không được. Đã sắp tham gia thi đấu, tính tình của y lại mềm yếu thế này, không phải sẽ bị người đánh cho tàn phế à? Nghĩ xong, Mục Thần lạnh lùng nói: "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đặc huấn cho ngươi, thời điểm Tứ Môn Thi Đấu, công lực của ngươi khẳng định cao hơn người khác, nhưng nếu bởi vì không có kinh nghiệm chiến đấu mà bị người khác đánh rớt xuống đài, ta liền ném ngươi vào phía sau núi."

[HOÀN-ĐM] MỖI NGÀY ĐỀU PHẢI PHÒNG NGỪA ĐỒ ĐỆ HẮC HÓAWhere stories live. Discover now