Chương 55: Ngươi giả vờ

27.8K 2.2K 162
                                    

Lòng Tống Tụng lo lắng, y cau mày, nhiều lần suy nghĩ điểm mấu chốt trong đó.

Đông vệ làm thủ vệ phòng thành doanh, từ Vương phủ qua phải đi qua phố Vĩnh Xuân náo nhiệt. Nơi đó buổi tối và ban ngày náo nhiệt như nhau, là nơi người có ít tiền nhàn rỗi đều nguyện ý đi mua vui, ngoại trừ kỹ viện còn có Bất Dạ lâu, buổi tối ai không ngủ được sẽ đi tới đó.

Nói cách khác, nơi đó không chỉ có bách tính, còn có một vài quan to quý nhân.

Nếu như y là Lệ Tiêu, thời điểm cứu hỏa Đông Vệ doanh đột nhiên nhìn thấy Vương phủ bén lửa, mà Lệ Tiêu đang mang thai tay trói gà không chặt lưu lại trong Vương phủ sẽ như thế nào?

Y nhất định sẽ chạy như bay quay về xác định Lệ Tiêu không bị thương.

Vậy, nếu như phải đi qua một phố Vĩnh Xuân náo nhiệt thì sao? Nếu có nhi tử của quan lại quyền cao chức trọng nào vừa lúc bị giết trên đường Lệ Tiêu về thì sao? Giết Tống Tụng kỳ thực rất dễ, mà giết Lệ Tiêu thì không dễ. Nếu như hắn ta muốn giết Lệ Tiêu, nhất định sẽ phái tử sĩ ngụy trang thành bách tính, dẫn Lệ Tiêu vốn đang gấp rút về đại khai sát giới ở trên đường.

Tống Tụng quyết định quay người thật nhanh, nói: "Ra ngoài phủ, phái một người đi dắt một con ngựa đến đây."

"Bây giờ ngươi muốn đi ra ngoài? Phòng thành doanh đang cháy, ngươi biết bên ngoài loạn thế nào không?"

Tề quản gia cũng ngạc nhiên nhìn sang.

Tống Tụng không nói gì. Bạch Nham không nói một lời đuổi theo, trên đường nhiều lần thích khách có kiếm cơ hồ đâm trúng y, Bạch Nham kéo y né qua, lại nhìn Tống Tụng, y không ngừng chân đi về trước, ánh mắt kiên định, không thấy chút hoảng loạn nào.

Bạch Nham đứng sát che chở bên người y, ai tới là giết. Kiếm của hắn rất nhanh, hiển nhiên là cao thủ hàng đầu bên người Lệ Tiêu, mục đích cũng rất rõ ràng, chính là một tấc cũng không rời bảo vệ Tống Tụng.

Một đường ra Vương phủ, trên đường phố không thấy bóng dáng lính tuần tra, Tống Tụng tiếp tục đi về trước. Kỷ Doanh như một tờ giấy kề sát ở bên cạnh y, không biết xấu hổ ké sự bảo vệ của Bạch Nham.

Bên tai vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, là Tề quản gia. Lão nhảy xuống ngựa, nói: "Ngài biết cưỡi không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Có thể thử xem."

Kiếp trước kiếp này y đều không cưỡi ngựa, víu lưng ngựa trèo lên không cẩn thận tuột xuống. Kỷ Doanh thấy thế đỡ y nói, nói: "Tự ngươi đi?"

"Bạch Nham cùng ta đi."

Tống Tụng đương nhiên không thể tự mình đi ra ngoài nộp mạng. Tuy rằng thích khách Vương phủ lúc này đang giao đấu với thủ vệ, mà ai biết bên ngoài có thể có nữa hay không. Huống chi kỹ thuật cưỡi ngựa của y không tinh, vạn nhất bị ngã xuống dưới thì coi như thảm.

Bạch Nham nhận được mệnh lệnh gọn gàng nhanh chóng lên ngựa, nói: "Đắc tội."

Một tay hắn duỗi ra từ sau Tống Tụng, nắm chặt cương ngựa, thúc vào bụng ngựa xông ra ngoài.

[ĐAM MỸ|EDIT] Bạo quân sủng hôn hằng ngày - Nhất Nhật Tri ThiênWhere stories live. Discover now