Chương 101

78 10 0
                                    

Cá chép nhỏ do dự chốc lát nhưng vẫn đi theo hai thanh niên kia, nhưng lúc rời đi lại theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Phong cảnh vẫn như vậy, du khác vẫn là những người kia, nhưng lại có một sự bất an và mất mát nồng đậm dâng lên từ đáy lòng.

Câu đang chờ điều gì? Cá chép nhỏ nhíu mày lại, không nghĩ được nguyên nhân, cuối cùng thu hồi tầm mắt dưới sự thúc dục của thanh niên bên cạnh.

Bùi Liệt cầm nước trái cây trở lại còn chưa đi tới gần vũng nước đã biến sắc.

Chỗ vừa rời đi không thấy bóng dáng thiếu niên, trái tim Bùi Liệt lập tức căng thẳng, vội vã dò xét xung quanh, nhưng không thu được gì.

Hiện tại sát thủ đại nhân đã biết tình huống mất trí nhớ định kỳ của cá chép nhỏ, không khỏi nghĩ tới khả năng thiếu niên lại mất trí nhớ, lập tức trở nên vội vã, hận bản thân sao không thời khắc ở bên cạnh thiếu niên.

Cá chép nhỏ của hắn ngoan như vậy, chắc sẽ không tự mình tời đi, rất có thể bị người dẫn đi. Người mất trí nhớ không chỉ cảm sợ hãi bất an, mà còn rất dễ dưới tình huống không biết gì mà bị uy hiếp hoặc lừa gạt. Bùi Liệt không nhịn được nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự đau đớn buồn bực truyền tới từ ngực.

Nếu như thiếu niên xảy ra chuyện gì, sợ là cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.Lại không biết rằng, lúc này hai thanh niên dẫn cá chép nhỏ rời đi cũng không dễ chịu gì.

Lúc mới đầu cá chép nhỏ cũng coi như phối hợp, nhưng vừa qua giao lộ đã không muốn đi nữa, chớp chớp đôi mắt to hồn nhiên nói đau chân.

"... Không đi nổi, chân đau quá."

Chỉ đi một đoạn đường như vậy đã kêu đau chân, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đây là nói dối hoặc kiếm cớ. Thanh niên béo tóc vàng trong hai người nhíu lông mày, miễn cưỡng nhịn, dụ dỗ: "Cố chịu một chút, qua giao lộ là tới rồi."

Chân cá chép nhỏ quả thật có chút đau, nhìn về phía giao lộ phía xa, cảm thấy còn rất xa, hơn nữa phía dưới đều là đường nhỏ không người, so sánh khập khễnh, cho nên sống chết không chịu di chuyển, đứng yên tại chỗ, giống như tập đi: "... Đau chân, đau chân..."

Thanh niên béo chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ: "Kiên trì thêm một chút, lập tức tới rồi."

Cá chép nhỏ vẫn không muốn đi, cũng bắt đầu kêu khát: "Tôi muốn uống nước trái cây..."

Khẽ cắn răng lại dụ dỗ lần nữa: "Sau khi tới có thể uống."

Nhưng cá chép nhỏ dẩu miệng không vui "Tôi khát, muốn uống bây giờ..."

Cố nén lửa giận tiếp tục dụ dỗ lần nữa: "Đợi đến nói thì muốn uống nước trái cây gì cũng có, được không?"

Nhưng cá chép nhỏ quả thật lại giống như một đứa nhóc đòi ăn kẹo, không đạt được mục đích không bỏ qua "Không được, tôi muốn uống bây giờ..."

Thanh niên béo thật sự không nhịn được muốn nổi giận, trên đỉnh đầu gần như bốc lên khói xanh. Lại đúng vào lúc này trong đầu cá chép nhỏ hiện lên hình ảnh được người nào đó ôm vững vàng, theo bản năng làm ra một động tác duỗi tay vuốt ve.

Sau khi xuyên thành yêu tinh Tô nổ toàn thế giớiWhere stories live. Discover now