Chương 44

2.6K 117 33
                                    

Triệu Tông Trì cau mày, trực tiếp ôm Mộ Quân Hiệt bước nhanh về hướng phòng. Nhiệt độ trong phòng so với nhiệt độ bên ngoài cao hơn nhiều, lớp tuyết mỏng trên áo choàng nháy mắt liền hóa thành nước. Triệu Tông Trì đem áo choàng ẩm ướt của Mộ Quân Hiệt cởi ra, treo bên cạnh chậu than, áo ngoài hơi nhiễm ẩm cũng đem cởi ra. Sau đó đem đứa nhỏ ném lên trên giường, trùm lên chiếc chăn dày đồng thời đem lò sưởi đến sưởi tay.

Mộ Quân Hiệt vừa cởi áo ra liền hắt hơi một cái, rõ ràng đã bị cảm lạnh. Triệu Tông Trì tới bên giường đất, vì Mộ Quân Hiệt truyền nội lực sưởi ấm. Mộ Quân Hiệt ôm lò sưởi nửa ngày mới chậm chạp lấy lại tinh thần, giật giật thân mình hắt hơi một cái, một bên oan ức nhìn Thiệu Tông Trì: "Đều là ngươi sai, là ngươi đem ta nhốt ở ngoài cửa."

Triệu Tông Trì  không hé răng, Mộ Quân Hiệt lại bất ngờ nhìn được tia lo lắng trên bộ mặt than vạn năm băng sơn, vì vậy liền thuận theo: "Trì, về sau ngươi đừng lại đem ta quan ở bên ngoài."

Đợi nửa ngày, Triệu Tông Trì mới ừ một tiếng. Mộ Quân Hiệt lại nói: "Cũng không cần cái gì cũng chưa nói đã nổi giận mà không để ý đến ta."

Triệu Tông Trì không lên tiếng. Mộ Quân Hiệt thân thủ mở chéo áo của hắn: "Trì, Trì..."

"Ta không tức giận." Triệu Tống Trì rốt cuộc mở miệng.

"Vậy tại sao lúc trước ngươi không nói câu nào liền bỏ đi, xong còn đóng sầm cửa lại." Mộ Quân Hiệt lầm bầm cằn nhằn liên miên: "Nhĩ lão là như thế này, bình thường nửa ngày không nói, hoàn toàn không nói tiếng nào đã nổi giận rời đi. Trì a, tính tình của ngươi thật quá kém, cả ngày lạnh như băng. Ngươi như vậy là không được, cần phải sửa đổi một chút..."

Âm thanh lải nhải bị Thiệu Tống Trì đánh gãy, mặt không cảm xúc lặp lại: "Ta không hề tức giận, chẳng qua là cảm thấy phiền."

"... A?" Mộ Quân Hiệt nhất thời không có phản ứng "Ngươi cảm thấy ta phiền toái sao?"

Niềm đam mê diễn kịch của đứa nhỏ lại nổi lên, nháy mắt lộ ra bộ mặt thương tâm gần chết. Đem thân phận đứa trẻ tâm linh bé nhỏ bị thương hại diễn chuẩn xác, rưng rưng muốn khóc: "... Hóa ra, hóa ra ngươi vẫn luôn chê ta phiền... Vẫn luôn là ta ảo tưởng cho rằng có thể cùng ngươi làm bằng hữu..." Mộ Quân Hiệt cắn môi, vai khẽ run lên. Thả chiếc lò trong tay, ném chiếc chăn xuống, một bộ dáng quật cường cố nén lại tiếng khóc " Nếu ngươi chán ghét ta như vậy, ta liền sẽ rời đi. Đi thật xa, vè sau không bao giờ đến làm phiền ngươi nữa..."

Vừa mới nhấc chiếc chăn lên Mộ Quân Hiệt đã lạnh run một cái nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy xuống giường đi giày. Đứa nhỏ diễn kịch luôn luôn chân thực, đặc biệt là loại tiết mục tiểu thiếu niên bị thương rồi giận hờn này. Tiết mục của thiếu niên càng ngày càng trôi chảy. Giày cố ý không đi xong, chỉ đơn giản mà xỏ vào liền khoác lên áo khoác, cúi đầu liền đi. Cũng bởi vì thương tâm hoảng loạn mà bước chân ra cửa hơi lảo đảo một chút. Một giây sau liền đụng phải một bức tường dày rộng mà ấm áp.

Mộ Quân Hiệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Triệu Tông Trì đang chặn đường một cái rồi cúi đầu khịt mũi nói "Ngươi không phải cảm thấy ta phiền sao, vì cái gì mà cản ta"

Sau khi xuyên thành yêu tinh Tô nổ toàn thế giớiWhere stories live. Discover now