Chương 10 - Chỉ quan tâm anh

431 50 3
                                    

Lâm Lạc Dương bị câu "Em chính là người đồng tính" đánh cho hoa mắt chóng mặt.

Lý Xuyên nhanh chóng hỏi tiếp: "Anh có để ý không?"

Lâm Lạc Dương choáng váng lắc đầu, thấy nụ cười an tâm của Lý Xuyên, trong lòng anh càng không dám có ý kiến. Động não suy nghĩ một chút, Lý Xuyên nằm viện lâu như vậy rồi mà người mẹ tái hôn của cậu ấy vẫn không xuất hiện, nói không chừng là do không ủng hộ xu hướng tính dục của con trai mình... Vừa thông não xong, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng hào hùng, chỉ muốn kết nghĩa anh em cùng Lý Xuyên ngay tại chỗ.

"Thích con trai cũng không sao, miễn là đừng thích mấy tên cặn bã." Lâm Lạc Dương đưa ra lời khuyên từ tận đáy lòng.

Nụ cười Lý Xuyên cứng đờ, ý tứ hàm súc nhìn Lâm Lạc Dương.

"Được, em sẽ không như vậy."

Dây cột tóc cuối cùng cũng quấn chặt đuôi tóc, một vài sợi tóc con rơi hai bên má Lâm Lạc Dương đều được Lý Xuyên vén ra sau tai.

"Vậy em chạm vào anh thế này có sao không, anh không cảm thấy khó chịu chứ?"

Thật ra Lâm Lạc Dương cũng hơi muốn tránh, nhưng Lý Xuyên hỏi thì anh lại không cử động, anh sợ đối phương hiểu lầm mình kỳ thị cậu ấy.

Có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, bất kỳ ai được bạn cùng giới vén tóc ra sau tai... tránh đi một chút cũng đâu quá đáng gì, trừ phi là người cực kỳ thân thiết, nếu không ai đời lại làm hành động thân mật như vậy.

Lâm Lạc Dương bướng bỉnh nói: "Được hết, không thành vấn đề."

Nụ cười Lý Xuyên càng thêm sâu.

"Anh Lạc Dương."

"Hửm?" Lâm Lạc Dương nâng mặt lên.

"Đừng để người khác lừa."

Lâm Lạc Dương cho rằng Lý Xuyên đang nhắc tới tên cặn bã kia.

"Không đâu, bây giờ anh rất tỉnh táo, sống tốt biết bao nhiêu. Nếu như có thể, anh chấp nhận sống đến một trăm lẻ tám tuổi luôn!"

Lâm Lạc Dương vẫn không thể ngừng để ý những vết thương trên cổ tay Lý Xuyên, mặc dù cậu ấy đã nói rằng bản thân không muốn chết, tuy nhiên anh thật sự không thể xem chúng như chưa hề tồn tại, như anh chỉ có một vết cắt thôi đã rất đau rồi, cậu ấy thế này, chắc hẳn sẽ phải đau đớn gấp trăm lần anh.

"Vậy em sẽ sống đến chín mươi chín tuổi." Lý Xuyên đột nhiên lên tiếng.

Lâm Lạc Dương ngẩng đầu, thấy khóe môi Lý Xuyên cong lên tạo ra nụ cười dịu dàng, lại nghe cậu ấy hỏi thêm: "Có được không?"

Tại sao lại là chín mươi chín tuổi, Lâm Lạc Dương không hỏi, chắc cũng không thể vì cả hai hơn kém nhau chín tuổi đâu, càng nghĩ càng thấy hoang đường mà, hai người bọn họ quen biết nhau chưa tới một tháng, còn lâu mới có ràng buộc sâu sắc như vậy.

"Được." Thế nhưng anh vẫn đáp lại cậu ấy, song song đó cùng ngoéo tay giữ lời.

Có thể sống đương nhiên là chuyện tốt.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now