Chương 33 - Thật không bình thường

310 37 1
                                    

Lâm Lạc Dương bị một cú điện thoại đánh thức, anh mở mắt ra, cần cổ ướt đẫm mồ hôi, điều hoà không bật, cửa sổ đang mở, gió nóng thổi bay tấm rèm mỏng lên, lẻn vào phòng.

Anh mơ mơ màng màng ngồi dậy, choáng váng một trận, đầu đau kinh khủng, cầm điện thoại lên nhìn xem thì đã hai giờ năm phút, anh ngủ quên trên giường mới đó mà đã một tiếng đồng hồ, cánh tay có hơi nhức.

Di động vẫn đang hiển thị cuộc gọi từ Lý Xuyên, anh vừa định nghe thì màn hình lại tắt mất.

Lâm Lạc Dương còn chưa tỉnh ngủ hẳn, không thể gọi lại ngay lập tức, mà chưa đầy một phút sau Lý Xuyên đã gọi thêm cuộc gọi thứ hai rồi.

Lần này anh nghe máy kịp.

"A lô?" Lâm Lạc Dương không ngờ giọng mình lại khàn khàn nghẹt mũi thế này.

Người bên kia im lặng một hồi mới nói: "Anh đang ngủ hả?"

"Ừ... Anh ngủ quên."

"Vậy thì tốt."

Lâm Lạc Dương nghi ngờ: "'Vậy thì tốt' là sao?"

"Em tưởng anh lại không để ý tới em, nhắn cho anh quá trời tin mà không thấy anh trả lời lại." Lý Xuyên đứng ở hành lang, xung quanh rất yên tĩnh, bây giờ vẫn chưa phải giờ tan học, là do cậu tự ý ra khỏi lớp bằng cửa sau.

"À, không phải, do anh ngủ nên không biết." Lâm Lạc Dương vội giải thích.

"Có phải em đánh thức anh không?"

"Không, đúng lúc anh thức dậy thôi." Lâm Lạc Dương nói dối với thiện chí, anh không muốn nghe cậu nói thêm lời xin lỗi nào nữa.

Kể từ giây phút này, đột nhiên anh không thể nhớ được nội dung của giấc mơ kia, thay vào đó chỉ còn cảm giác lồng ngực căng ra đau nhói, trái tim anh như bị một bàn tay bóp chặt.

Lý Xuyên vẫn xin lỗi anh, nhẹ nói: "Xin lỗi, anh ngủ tiếp đi nhé."

Lâm Lạc Dương siết lấy điện thoại di động, há miệng muốn giữ đối phương lại, muốn nói với cậu ấy thật nhiều điều.

"Cậu cũng học cho tốt nha." Anh kìm nén đòi hỏi bốc đồng trong lòng, nói xong câu này mới nhớ ra, "Bây giờ cậu không ở trong lớp à?"

Lý Xuyên chạy tới đầu cầu thang, vừa xuống lầu vừa nói: "Vâng, em chuẩn bị vào lớp rồi."

"Thế anh không làm phiền cậu nữa." Lâm Lạc Dương nói.

Lý Xuyên: "Không phiền, em còn muốn nghe anh nói chuyện nhiều hơn cơ."

Điều này làm Lâm Lạc Dương không biết đường trả lời lại, mà Lý Xuyên cũng không cần anh phải đáp lời.

"Anh Lạc Dương, hay anh cúp máy trước đi, bằng không... vào học rồi em cũng không nỡ tắt."

Lời cậu thốt ra quá chân thành, giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến, Lâm Lạc Dương có cảm giác như tai mình bị điện giật, kế đến cả sống lưng cũng tê rần.

Sau khi cúp máy, anh ôm ngực chầm chậm hô hấp, thời tiết nóng bức khiến anh thở không nổi, mặt đỏ bừng, trái tim lại rất bí bách, ngay cả việc nằm xuống giường mà tay chân cũng không đủ sức làm.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now