Chương 30 - Cuộc sống mới

317 43 3
                                    

Loanh quanh một vòng, cuối cùng vẫn quay về buổi sáng hôm nay. Ngô Húc nhìn bộ dạng hai người, cảm thấy thật thú vị, một người thì vô cùng lúng túng, một người thì bình tĩnh tự nhiên. Lâm Lạc Dương vốn không biết che giấu cảm xúc, trông anh còn giống sinh viên hơn thanh niên bên cạnh, đâu đâu cũng có chỗ sơ hở.

Ngô Húc hoài niệm về người bạn nối khố của mình, như đang quay về khoảng thời gian hai nhà còn là hàng xóm của nhau, những năm tháng ấy, mười bảy mười tám tuổi cùng nhau cắp sách chạy khắp nơi không sợ ngã, Lâm Lạc Dương ngốc, cậu cũng ngốc. Sau này trưởng thành, không làm chuyện hoang đường nữa, thế nhưng Lâm Lạc Dương lại không sửa được cái tính ngây thơ, phải trải qua nhiều lần vấp ngã trong công việc lẫn cuộc sống mới dần học được cách kiềm chế chính mình.

Mười năm thật sự rất dài, ban đầu Ngô Húc không hề nhận ra, mãi đến khi Lâm Lạc Dương mười tám tuổi xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa, cậu mới ý thức được bạn mình hai mươi tám tuổi và mười tám tuổi khác nhau đến dường nào.

Cậu hiểu Lâm Nhược Liễu muốn cứu vãn chuyện gì.

Lâm Lạc Dương đã khôi phục nụ cười của mình một thời gian trước khi cắt cổ tay, tất cả mọi người đều cho rằng mọi chuyện đang dần khá hơn, Lâm Lạc Dương có thể đối mặt với cuộc sống mới, dù sao anh cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi, vẫn còn trẻ, không thể mãi mãi bị chôn vùi một chỗ như vậy được.

Lâm Lạc Dương cũng hứa hẹn với Lâm Nhược Liễu: "Em sẽ sống thật tốt, chị đừng quá lo lắng về em."

Lâm Nhược Liễu tin, kết quả lần gặp tiếp theo của hai chị em lại là ở bệnh viện.

Ngô Húc hiểu sự kiểm soát em trai của Lâm Nhược Liễu đến từ đâu, có điều với tình trạng Lâm Lạc Dương bây giờ, nhốt anh ở trong nhà hoàn toàn không phải cách làm thỏa đáng.

Ánh mắt cậu rơi trúng thanh niên bên cạnh Lâm Lạc Dương, tới tận giờ phút này cậu vẫn không cảm thấy cậu ấy giống Quý Vãn Kha ở chỗ nào. Tuy nhiên, Lâm Nhược Liễu nói như vậy nhất định có lý lẽ của riêng mình, vì vậy Ngô Húc nở nụ cười, nói: "Người anh em, mới sáng sớm đã tới tìm Lạc Dương nhà bọn anh rồi à."

Lần này không chỉ Lý Xuyên nhíu mày mà ngay cả Lâm Lạc Dương cũng hành động y hệt, vẻ mặt đầy khó hiểu, nghi ngờ đầu óc Ngô Húc có vấn đề.

"Chào anh." Lý Xuyên chào hỏi lần nữa, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, không có tí gì gọi là khách sáo với người lớn.

Lý Xuyên không sợ hãi, thản nhiên đối mặt cùng Ngô Húc.

Song Ngô Húc không nói chuyện với cậu, bất ngờ quay đi làm bộ muốn khoác vai Lâm Lạc Dương.

Lý Xuyên nhanh chóng kéo người ra, nghiêng người chen vào giữa, ra vẻ như mới nhớ được chuyện gì đó.

"Ngại quá, trước đây chúng ta từng gặp ở bệnh viện đúng không ạ?"

Ngô Húc hơi híp mắt, duy trì nụ cười, hạ cánh tay xuống.

"Đúng rồi, đã từng gặp."

Lý Xuyên rõ ràng đang đổi chủ đề không cho Ngô Húc và Lâm Lạc Dương nói chuyện, và điều Ngô Húc muốn cũng chính là cái này.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now