Chương 35 - Tình cảm đến từ hai phía

312 40 3
                                    

Một lần nữa bước vào con hẻm ẩm thấp này, song Lâm Lạc Dương lại mang tâm trạng hoàn toàn khác, trái tim anh không ngừng đập loạn xạ, kể từ khi hai người nắm tay dắt nhau đi thì đã không thể bình tâm được rồi.

Anh không nhớ Lý Xuyên đưa tay qua từ khi nào, tóm lại là anh ngầm cho phép, bởi vì xung quanh tối đen, bởi vì người nắm tay anh là chàng trai trước mắt.

Anh tìm cho mình một lý do, cũng biết tất thảy lý do này đều mang lập trường không vững.

Thật ra chính anh mong muốn như vậy, mong muốn bàn tay ấm áp của cậu ấy nắm lấy tay mình, da thịt kề nhau cho anh cảm giác an toàn chưa từng có. Đêm vẫn còn dài, kể từ khoảnh khắc anh đồng ý đưa Lý Xuyên về nhà thì mọi thứ gần như đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Là đích thân anh lựa chọn đầu hàng, muốn làm một tên lớn già đầu không biết xấu hổ.

Nghĩ tới đây, Lâm Lạc Dương bước lên bậc thang có hơi loạng choạng, Lý Xuyên giống như có con mắt phía sau, nhanh chóng quay lại đỡ lấy cánh tay anh rồi kéo anh lên. Lúc này đây, do cậu kéo hướng về phía trước nên Lâm Lạc Dương cứ thế đâm sầm vào ngực cậu. Vòng tay của cậu cũng thật ấm áp, trước ngực lại còn vững chãi.

Lâm Lạc Dương ngẩng đầu đối lại ánh mắt Lý Xuyên, trong lúc nhất thời quên mất bản thân định nói gì.

Lý Xuyên mở miệng trước: "Anh Lạc Dương cũng uống say rồi sao?"

Lâm Lạc Dương lắc đầu: "Anh không có uống..." Anh không có uống rượu.

Chữ cuối cùng đến đầu lưỡi thì bị nuốt xuống, anh thấy nụ cười trêu chọc bên môi Lý Xuyên hình như yếu dần đi.

Bàn tay kia lại nắm lấy bàn tay anh, tiếp tục dắt anh đi về phía trước.

Có một căn phòng mở cửa, một người đàn ông tóc tai bù xù bước ra, trời quá tối, ánh đèn cũng mờ, Lâm Lạc Dương chưa kịp nhìn rõ đã bị chàng trai phía trước mình đứng cản tầm mắt.

Hà Cường uống say, híp đôi mắt sưng húp, say khướt nói: "Chú mày đưa gái về đấy à?"

Gã chỉ thấy được mái tóc màu nâu xõa ngang vai, ngoại hình thì không nhìn rõ, ngay cả giới tính cũng không nhận ra.

Lý Xuyên không trả lời.

Hà Cường chờ một hồi mới biết là cậu không muốn nói, không sao cả, gã không mấy quan tâm. Lý Xuyên sau khi trở về từ bệnh viện đã thay đổi rất nhiều, tuy thái độ lạnh lùng thì vẫn còn đó nhưng đã có thể trò chuyện, thỉnh thoảng gặp mặt cũng nói được hai ba câu, còn chơi game cùng mình, mỗi cái này thôi là đủ với Hà Cường rồi.

Gã không định tìm hiểu hết về con người của Lý Xuyên.

Tất cả mọi người sống trong tòa nhà cũ nát này đều có những câu chuyện riêng, hơn nữa còn là những câu chuyện rất đặc sắc. Hà Cường sẵn sàng khoe khoang bản thân từng huy hoàng thế này, song lại không hề cảm thấy hứng thú với câu chuyện của người khác.

Chưa kể đó còn là chuyện của một thanh niên chưa có bất kỳ kinh nghiệm xã hội nào.

Cậu ấy chỉ mới mười chín tuổi.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now