Chương 21 - Anh không làm được

357 42 10
                                    

Hơn mười một giờ đêm, Bành Tư Viễn thấy tài khoản game Lý Xuyên vẫn còn online, ngăn không được sự tò mò nên nhắn tin hỏi: [Hôm nay cậu qua đêm ở nhà bạn gái à?]

Cậu chờ một hồi, Lý Xuyên kết thúc ván đấu mới nhắn lại: [?]

Bành Tư Viễn cân nhắc rất lâu về dấu chấm hỏi này, định hỏi thêm nhưng cũng không dám hỏi, đành phải tiếp tục tự suy ngẫm.

Thông thường, đối với những cặp đôi trẻ đang cuồng nhiệt yêu đương, tuyệt đối không nên nhân cơ hội đối phương ngủ say để vào trận đánh vài ván... Có điều chuyện này xảy ra trên người Lý Xuyên, Bành Tư Viễn lại cảm thấy rất hợp tình. Cậu biết Lý Xuyên chơi game giỏi, còn đang nhận cày thuê để kiếm thêm tiền, hơn nữa lúc nào cậu ấy cũng chọn vào game lúc nửa đêm.

Bành Tư Viễn suy nghĩ miên man một hồi, tuy nhiên lại chưa từng nghĩ tới việc Lý Xuyên đã hoàn toàn quên mất những gì mình nói ở trong lớp, và dấu chấm hỏi kia chính là xuất phát từ sự thắc mắc của đối phương.

Sau khi đánh xong một ván, Lý Xuyên nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc Dương ngủ ngon lành, nhất thời cảm thấy thật khó khăn.

Lý Xuyên trầm ngâm hồi lâu vẫn quyết định vỗ vai Lâm Lạc Dương, vai Lâm Lạc Dương rất gầy, đặt tay lên phía trên cũng có thể dễ dàng cảm nhận được độ mảnh của xương cốt.

"Anh ơi, dậy đi, đừng ngủ ở đây, về phòng rồi ngủ."

Lâm Lạc Dương hiếm khi đi vào giấc ngủ nhanh như vậy, chưa kể còn không nằm mơ, lúc bấy giờ bị đánh thức, anh cúi đầu, hai mắt vẫn nhắm lại, vài giây sau mới ậm ờ nói: "Ngủ thêm năm giây thôi." Nói xong, anh giơ năm ngón tay ra trước mặt Lý Xuyên.

Ban đầu Lý Xuyên có hơi ngây ra, sau đó cũng yên lặng đợi năm giây.

"Hết thời gian rồi."

Lâm Lạc Dương lấy cái gối sau lưng ôm vào lòng, vẫn cúi đầu lẩm bẩm: "Hay là cậu bế anh vào phòng đi..."

Lần này, Lý Xuyên im lặng thật lâu mới lên tiếng: "Hiện tại em không thể bế anh được."

Nửa phút sau Lâm Lạc Dương tỉnh ngủ, anh chỉ muốn vùi xuống khe hở trên sô pha vì không hiểu tại sao mình lại nói những lời như vậy với Lý Xuyên.

Lý Xuyên như thể biết anh xấu hổ, mở miệng nói: "Anh Lạc Dương, anh nói mớ kìa."

Lâm Lạc Dương lập tức trượt theo lối thoát này: "Ờ, ờ, ngại quá... Anh về phòng đây."

Anh cúi đầu tìm dép, cả quá trình không dám ngẩng đầu nhìn Lý Xuyên. Mà Lý Xuyên thì chẳng kiêng nể gì, cứ nhìn anh chằm chằm.

Lúc mới về tới nhà, Lâm Lạc Dương đã thay ngay một bộ đồ ngủ, bây giờ quần cuộn tới đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn, nửa bàn chân trước dùng lực nâng nửa người lên, làm nổi bật xương mắt cá chân. Anh tuy gầy nhưng không hẳn xanh xao, ngược lại chính nhờ điểm này nên mới tôn được nét thanh tú, mang cảm giác cần được che chở.

Lý Xuyên thầm nghĩ xem có nên kéo anh trở lại hay không, nếu làm vậy chỉ sợ khiến anh sợ hãi, thế là đành từ bỏ ý định, chỉ lấy dép đặt trước mặt anh, lúc anh xỏ chân vào dép, ngón tay cậu cũng lơ đãng trượt qua bắp chân anh.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now