Chương 23 - Đưa vào giấc mơ

351 42 8
                                    

Điện thoại di động của Lâm Lạc Dương là đồ mới, số điện thoại cũng mới, anh phải đăng ký lại tài khoản WeChat do không thể đăng nhập vào được tài khoản cũ.

Những người xung quanh anh dường như rất quyết tâm giấu nhẹm một vài chuyện trong quá khứ, chỉ có điều bọn họ càng làm vậy, Lâm Lạc Dương càng thêm tò mò.

Ừ thì anh không muốn quay lại với tên cặn bã đó, cũng chẳng hứng thú khám phá câu chuyện quá khứ của cả hai, nhưng còn những chuyện khác thì sao? Cuộc sống mười năm nay của anh chắc chắn không phải chỉ xoay quanh một người duy nhất, đúng chứ?

Những ngày gần đây, Lâm Lạc Dương đã chuyển sang tài khoản QQ mà anh từng sử dụng hồi đi học, sau khi thử vài mật khẩu trước đây thường dùng, cuối cùng cũng đăng nhập được. Trong danh sách bạn bè chỉ có khoảng hai mươi người, anh bấm vào từng cái tên, nhìn thấy Triệu Thụy Tiêu, tiếp theo là một số cái tên xa lạ, có vẻ tám mươi phần trăm là bạn học đại học của anh.

Lâm Lạc Dương quay về trang cá nhân, không hứng thú lắm khi nhìn thấy chữ ký toàn là lời bài hát, trên tường thì chỉ ghi lại một ít việc lặt vặt.

Chẳng hạn như: Cứu tôi với, tôi làm mất thẻ ăn rồi!!

Hoặc là như: Cứu mạng, không tìm thấy thẻ giặt đồ luôn!!

Lại như: Ai lấy quần áo trong máy giặt vậy? Đồ của tôi mà!!

Lâm Lạc Dương: "..."

Rốt cuộc mình có não không vậy trời?

Ngay sau đó, những bình luận bên dưới mỗi bài đăng đã cho anh câu trả lời.

Quý Vãn Kha: Đầu cậu gắn trên cổ chỉ để trưng thôi hả?

Quý Vãn Kha: Ở chỗ tôi nè, cậu dùng xong sớn sác đặt trên bàn tôi rồi còn hỏi.

Quý Vãn Kha: Tôi lấy về giúp cậu đấy, phơi ở ban công, không thích thì để tôi ném xuống lầu cho cậu.

Lâm Lạc Dương sững sờ nhìn tên người nọ, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình.

Người bạn tên Quý Vãn Kha không khóa trang cá nhân, song trên tường cũng trống rỗng, ngay cả ảnh đại diện cũng chỉ đơn giản là bức ảnh trời xanh mây trắng.

Chính là người này.

Một giọng nói chắc nịch cất lên từ đáy lòng anh.

Người để lại bình luận dưới mỗi bài đăng vô nghĩa của anh tên là Quý Vãn Kha.

Người đã bỏ rơi anh tên là Quý Vãn Kha.

𖤐𖤐𖤐

Sau hai tuần cải tạo, cuối cùng Lý Xuyên cũng biến căn phòng trọ bừa bộn trước kia thành một nơi gọn gàng sạch sẽ.

Trong khoảng thời gian này, Hà Cường có tới phòng Lý Xuyên một lần để xin ít nước tương.

"Xin nước tương làm gì?"

"Ăn sủi cảo." Hà Cường nói.

Lý Xuyên cảm thấy rất lạ, "Không phải là giấm[1] sao?"

[1] Giấm ăn sủi cảo

Hà Cường phất tay, "Thế có giấm không?"

Lý Xuyên gật đầu, tìm nước tương và giấm trong tủ âm tường rồi đưa cả hai cho gã.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ