Chương 11 - Có chào đón em không?

408 48 0
                                    

Lý Xuyên không đến vào ngày Lâm Lạc Dương xuất viện, trong lòng anh đúng là có chút mất mát, sau đó lại nhớ ra cả hai đã trao đổi phương thức liên lạc rồi, vẫn còn cơ hội gặp nhau nên anh cũng không để ý nữa.

Triệu Thụy Tiêu mở sẵn cửa xe chờ ở bên ngoài, Ngô Húc giúp Lâm Lạc Dương thu dọn đồ đạc, Lâm Lạc Dương thay quần áo của mình nhưng vẫn cảm thấy không quen, cứ soi đi soi lại trước gương, túm đuôi tóc lên rồi lại thả xuống.

Anh thật sự gầy hơn trước đây rất nhiều, sườn mặt rõ ràng, da cũng trắng hơn. Lâm Lạc Dương từng tham gia chạy đường dài hồi năm cấp ba, mặc dù rất chú ý đến việc chống nắng, tuy nhiên cũng không đến mức da trắng tông lạnh, tóm lại vẫn hơi rám nắng một chút, trông rất khỏe mạnh, còn bây giờ, da trắng đến mức thể hiện rõ bệnh trạng không tiếp xúc ánh mặt trời, chưa kể khung xương của anh càng gầy càng giống Lâm Nhược Liễu, chỉ khác là ánh mắt chị ấy xếch lên, mắt của anh thì hơi ngang, không quá sắc sảo.

Lâm Lạc Dương nhìn mình trong gương đến ngây người.

"Đại thiếu gia, anh chuẩn bị xong chưa?" Ngô Húc dựa khung cửa, mắt trợn muốn tới trời, "May mà biết mày đi về nhà, nếu không còn tưởng mày tới buổi biểu diễn thời trang đấy."

Lúc này Lâm Lạc Dương quay đầu, há miệng nhưng không biết phải hỏi thế nào mới được.

Rốt cuộc năm hai mươi tám tuổi mình bị cái gì vậy nè? Vẻ ngoài thay đổi, kiểu tóc cũng thay đổi, liệu có phải do tính cách trở nên khác biệt hay không?

Lời đến khóe miệng vẫn không tài nào thốt được thành lời, mà dường như anh không nói, những thay đổi này cũng đều có thể bỏ qua. Giống như việc anh nằm viện, cho đến ngày hôm nay vẫn chưa từng ngẫm nghĩ xem tại sao Lâm Nhược Liễu không dành chút thời gian đến thăm mình. Đấy, chỉ cần anh không hỏi mấy vấn đề này thì chúng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Lâm Lạc Dương vốn định tự xách hành lý, tuy nhiên Ngô Húc lại ngăn anh, "Mày bệnh nặng mới khỏi, cứ để tao xách cho."

"À phải rồi, mày có đem theo mắt kính không?" Ngô Húc hỏi.

"Có." Lâm Lạc Dương lấy hộp kính trong túi áo khoác ra, mở hộp đặt trên tay.

Ngô Húc cúi đầu lẩm bẩm gì đó, Lâm Lạc Dương không nghe được, nghiêng đầu hỏi: "Mày nói gì đấy?"

"Ối giời." Ngô Húc lặp lại, "Tao nói có bao giờ thấy mày đeo đâu, thế mà giữ như bảo bối."

"Tao có thể nhìn rõ thì tại sao phải đeo kính?" Lâm Lạc Dương nhét kính trở lại túi, sẵn tiện đút tay trong túi luôn, anh vừa đi ra ngoài vừa vuốt ve lớp da trên hộp kính.

Ngô Húc thấy thế thì vô cùng đau đầu, "Lâm thiếu hụt, mày có thể ra dáng con người một chút hay không?"

Lâm Lạc Dương vô tội hỏi: "Tao lại làm sao?"

"Lấy tay ra đi đứng cho nó đàng hoàng, không sợ ngã sấp mặt à!"

Hai người chí chóe đến tận cổng bệnh viện, Triệu Thụy Tiêu hỏi bọn họ sao lại đi chậm thế.

"Mày hỏi nó xem nó đứng soi gương mất bao lâu." Ngô Húc ngồi ghế phụ, một mặt cúi đầu thắt dây an toàn, một mặt nói, "Mà hay lắm nha, vừa định đi thì có vài y tá đến tạm biệt nó, còn đưa cái gì cho nó nữa ấy, không cho tao xem luôn."

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ