Chương 25 - Anh đẹp lắm

369 48 4
                                    

Lý Xuyên cũng không nói ai đã kéo cậu đến đây.

Lâm Lạc Dương có hơi bận tâm, thế nhưng nếu anh chủ động hỏi rồi sao nữa, nói như thể anh hiểu cậu ấy lắm vậy.

Anh và Lý Xuyên kết bạn vốn là chuyện không ai ngờ tới, độ tuổi hai người khác nhau, hoàn cảnh gia đình càng khác nhau nhiều nữa, nếu không phải tình cờ điều trị ở cùng một bệnh viện, có lẽ cả đời này hai người cũng không thể nào gặp được nhau.

Đột nhiên anh cảm thấy có chút mất mát, tuổi tác chênh lệch là điều mãi mãi không thay đổi được, dù cho linh hồn của anh chỉ mới mười tám tuổi thì đôi khi anh vẫn sẽ vô thức nghĩ rằng đây là mười năm sau, từ khoảnh khắc anh mở mắt ra, đã có rất nhiều chuyện không còn giống như lúc trước.

Cũng may cơn phiền muộn này chỉ duy trì trong thời gian ngắn, bóng đêm càng lúc càng dày đặc, ngọn đèn càng lúc càng sáng, từ phố thương mại đi ra ngoài rẽ phải là một con hẻm treo đầy đèn lồng màu đỏ, xuyên qua mảnh vải ngăn cách, màu vàng ấm mông lung tỏa ra, Lâm Lạc Dương tò mò tiến lên nhìn vào trong, Lý Xuyên ở phía sau anh cất giọng hỏi: "Có muốn vào xem một chút không?"

Lâm Lạc Dương ngập ngừng lùi bước, bên trong quá đông người, giữa các quầy hàng gần như không có khoảng cách, trải dài một bên, chừa một bên cho khách đi lại.

Trước đây, chỗ này không đông như vậy...

Lâm Lạc Dương nhớ mang máng về con đường này, ban đêm rất ồn ào, bên trong bán đầy đủ các loại hàng, giá cả rẻ hơn những chỗ khác nên rất được người lớn và trẻ nhỏ hoan nghênh, tuy nhiên chưa từng chen chúc đến thế.

Khi còn bé anh rất nghịch, thường xuyên cầm tiền tiêu vặt ba mẹ cho tiêu xài khắp nơi cùng Ngô Húc. Ngô Húc thì lo hẹn hò với cô bạn gái mới quen, Lâm Lạc Dương thì chỉ đơn thuần là mua đồ ăn ngon nuôi cái bụng.

Khoảng thời gian đó bỗng trở nên thật mơ hồ, xếp chồng lên con hẻm náo nhiệt ở thời điểm hiện tại. Anh nhớ tới tòa nhà mà anh và Lý Xuyên vừa tới dùng bữa là mới xây xong, Lý Xuyên nói nó đã được xây lại cách đây sáu năm trước.

"Thế trước đó chỗ này là gì?" Lâm Lạc Dương thản nhiên hỏi.

Lý Xuyên suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Không nhớ nữa."

Lâm Lạc Dương cẩn thận nhớ lại, sau đó cũng chỉ có thể nói: "Anh cũng không nhớ luôn."

Mà ngay cả con phố anh đi từ nhỏ đến lớn này, bây giờ nhìn lại cũng cảm thấy thật xa lạ, điểm trùng lặp chỉ là một phần rất nhỏ thôi.

Cuối cùng hai người vẫn bước vào trong, một là ăn cơm xong nên tản bộ một chút, hai là Lâm Lạc Dương cũng chưa muốn về nhà.

Đầu đường có xe hàng rong bán kẹo bông gòn, xung quanh toàn là trẻ con, những cây kẹo màu xanh màu hồng cắm hai bên trái phải, thậm chí còn có cả hình con vật.

Lâm Lạc Dương hiếu kỳ chỉ một cái trong số đó, "Làm thế nào được vậy?"

Lý Xuyên liếc nhìn, "Chắc là có khuôn đúc" Nói xong cậu đi qua trả tiền mua một cái.

Cậu quá cao, lại đứng giữa một đám nhóc, cả đám đều ngửa đầu nhìn cậu, mà cậu không hề bị ảnh hưởng, vẫn bình thản lấy điện thoại ra quét mã.

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now