Chương 15 - Sợ cô đơn

392 41 9
                                    

Lâm Lạc Dương ngủ không ngon lắm, đêm đầu tiên sau khi trở về nhà còn ngủ không ngon bằng lúc ở trong bệnh viện, cả đêm giật mình thức giấc rất nhiều lần, luôn mơ thấy những ký ức vụn vặt, khi thì hồi tiểu học, khi thì hồi cấp hai, có cả mái đầu xanh chói của Ngô Húc sau khi tốt nghiệp cấp ba nữa.

Không biết đây là lần thứ mấy tỉnh dậy, nương nhờ ánh trăng mờ, anh nhìn những đường nét hoa văn trên trần nhà, đang lúc nửa tỉnh nửa mê chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất nhỏ, con ngươi nhẹ nhàng rung động, đầu óc ầm ầm một trận, sau đó anh lại chìm vào cơn mơ, lần này là mơ thấy một con mèo.

Anh từng kể cho Lý Xuyên nghe chuyện mình nhặt mèo về nhà.

Con mèo đó tên "Vượng Tài" – Con mèo đầu tiên anh nhặt được.

Bé mèo con có lông cam từ đầu tới đuôi, anh nhặt về vào một ngày mưa lúc còn đang học tiểu học.

Đứa nhỏ nghiêng nghiêng chiếc ô trên đỉnh đầu, ôm lấy bé mèo run lẩy bẩy, về đến nhà ướt hết nửa người, vừa bước qua cửa liền hào hứng hét lên: "Xem con mang gì về nè!"

Hôm nay trên đường đi học anh đã làm mất tiền tiêu vặt của tuần này, giống như hưởng ứng sự thảm hại của anh, bầu trời cũng u ám cả một ngày, sau khi tan học thì bắt đầu đổ mưa, nửa đường về anh lại nhặt được một bé mèo.

Thế là học sinh tiểu học Lâm Lạc Dương tổng kết: May mắn và bất hạnh chiếm 50-50!

Ba mẹ Lâm Lạc Dương thì bày tỏ: Có thể nuôi mèo, nhưng không cho lại tiền tiêu vặt đâu.

Đứa nhỏ lúc này đang dựa người vào sô pha nhìn bé mèo được quấn trong khăn lông kỹ càng mà vẫn còn run rẩy, nói: "Con muốn gọi nó là Vượng Tài."

Ba mẹ bật cười, đến cả chị hai cũng cười anh.

"Tiền mất thì đã mất rồi, có gọi là 'Vượng Tài' tiền cũng không về được."

Lâm Lạc Dương có chút u sầu, "Em biết rồi, chị không cần nhắc lại nỗi đau của em."

Anh cúi người xuống sô pha, nhẹ nhàng ôm bé mèo vào lòng.

Lâm Nhược Liễu thấy thế bèn hỏi: "Em làm gì vậy?"

Lâm Lạc Dương cười tủm tỉm nói: "Em truyền nhiệt độ của mình cho nó, giúp nó ấm hơn."

Đó là con mèo đầu tiên anh nhặt về, theo anh từ mười tuổi đến năm mười tám tuổi, mèo con biến thành mèo béo, trở thành con mèo to xác nhất nhà.

Lâm Lạc Dương thích nó nhất, mà nó chắc chắn cũng thích anh nhất.

𖤐𖤐𖤐

Đúng tám giờ sáng Lâm Lạc Dương thức dậy, mở cửa bước ra thì thấy Lý Xuyên còn dậy sớm hơn mình.

"Cậu đang làm gì đấy?" Anh xuống lầu, phát hiện Lý Xuyên đang ở trong bếp làm điểm tâm, không khỏi ngẩn ngơ, "... Thật ra cậu đến nhà anh là để giúp việc cho anh đúng không?"

Lý Xuyên nghiêm túc trả lời: "Cũng không phải không được..."

Lâm Lạc Dương vội lắc đầu nói: "Anh đùa thôi, cậu đừng coi là thật, cậu là khách mà."

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now