Chương 27 - Đáng thương thật

340 45 11
                                    

Lâm Lạc Dương nhìn trần nhà đầy vết nứt, những đường vân nhỏ trên đó giống như đang bò khắp tim anh.

Anh biết rõ đây không phải là bản thân anh của hiện tại có tình cảm, mà nó chỉ là cảm xúc do cơ thể này để lại thôi.

Anh có chút không hiểu, mình mười tám tuổi và hai mươi tám tuổi rõ ràng là cùng một người, vậy thì tình cảm sao lại có thể tách thành hai phần được chứ?

Vòng tay của Lý Xuyên rất ấm, cảm xúc cũng nóng rực, song tay chân anh thì lạnh, chỉ có trái tim là bị phỏng đau đớn không thôi.

"Anh không có cách nào để đáp lại cậu cả." Lâm Lạc Dương không biết mình bây giờ nên chấp nhận hay từ chối tình cảm này, "Sớm muộn gì cũng có một ngày anh quay về nơi thuộc về anh."

Trở lại năm mười tám tuổi, trở lại một ngày trước khai giảng, mở mắt ra và phát hiện tất cả mọi thứ đều là một giấc mơ.

Đây mới là kết quả tốt nhất.

Từ tận đáy lòng, anh luôn mong mọi chuyện sẽ kết thúc theo cách này.

Lâm Lạc Dương vừa nói vừa xoa đầu Lý Xuyên, cuối cùng cũng ra vẻ trưởng thành hơn rồi.

"Cậu thấy đấy, bộ dạng năm anh hai mươi tám tuổi quá tệ, chờ đến khi cậu suy nghĩ kỹ càng, hẳn là cậu sẽ không thích anh nữa đâu."

"Bắt đầu từ giây phút em nhìn thấy anh thì em đã thích anh rồi." Lý Xuyên ngẩng đầu, cảm xúc trong ánh mắt cậu làm lòng anh không khỏi chua xót, "Dù cho dáng vẻ của anh ra sao, em cũng đều thích cả, muốn em chứng minh cho anh thấy không?"

Lâm Lạc Dương định dùng khuỷu tay nâng nửa người lên, tuy nhiên Lý Xuyên vẫn một mực ôm anh như thể đang ghìm chặt một con rối. Thật hiếm có cơ hội thấy cậu ấy thổ lộ cảm xúc rõ ràng, lúc bấy giờ cậu ấy không vui cũng không cam tâm mà nhìn anh, tính cách trẻ con này khiến anh không thể không mềm lòng.

Tai và cổ Lâm Lạc Dương đỏ bừng, anh yếu thế mở miệng: "Cậu đừng lúc nào cũng đặt cái từ đó ở bên miệng, không thích hợp chút nào hết..." Vốn dĩ anh muốn thể hiện bản thân giống người lớn hơn chút nữa, vậy nên mới dùng tuổi tác để lấn át Lý Xuyên.

Khổ thân thay, Lý Xuyên không những không sợ mà còn mạnh mẽ tiến tới hỏi: "Từ gì? 'Thích' ấy hả, ngay cả thích em cũng không được nói sao?"

Lâm Lạc Dương lùi về sau một chút, Lý Xuyên liền từng chút từng chút tiến lên theo, cho tới khi Lâm Lạc Dương dựa lưng vào vách tường dán đầy báo.

"Em thích anh, anh Lạc Dương, em có thể không đòi hỏi được anh đáp lại, nhưng anh cũng đừng hạn chế tình cảm của em chứ."

Lâm Lạc Dương hoàn toàn từ bỏ mọi suy nghĩ, lấy tay che mắt để giấu đi cơn ngượng ngùng.

Mà Lý Xuyên lại mạnh mẽ lấy tay anh ra, nắm thật chặt cổ tay anh.

"Anh chẳng có chỗ nào tệ cả, chúng ta gặp nhau, em thích anh, đây là chuyện đã xảy ra rồi, anh không thay đổi được."

"Nếu như phải quay lại một lần nữa, em vẫn sẽ tìm cách để chúng ta gặp nhau." Lý Xuyên nhìn anh, cảm xúc nhấp nhô kéo theo đuôi mắt ửng hồng, song ánh mắt lại vô cùng mãnh liệt, "Hay anh không muốn gặp em, anh muốn chúng ta bỏ lỡ nhau à?"

[Hoàn/ĐM] Phản ứng bản năng - Xuân Ý HạWhere stories live. Discover now