Chương 55: Phiên ngoại Kiếm Thánh - Chính là không muốn buông tay.

10K 981 236
                                    


Tác giả: Hảo đại nhất quyển vệ sinh chỉ.

Edit: Belle.

Chương 55: Phiên ngoại Kiếm Thánh – Chính là không muốn buông tay.

***

Thành Vân Dương, tuyết rơi đêm thứ tư.

Tiếng xe ngựa chạy lộc cộc, tiếng thét to của sai dịch, tiếng sáo trúc kiều diễm, tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cũng đều nhạt đi trong bóng đêm dày đặc.

Một đêm như vậy, không có ánh trăng tươi mát chiếu trên cánh cửa phủ màu son, không có ly rượu ngọc xanh biếc, không có làn váy khiêu vũ đỏ thắm.

Chỉ nghe tiếng tuyết đọng làm cành khô gãy, tiếng rít gào của gió qua ngõ, xen lẫn trong tiếng chuông bạc thanh thúy va chạm nhau treo trên nóc nhà. Kéo dài mà chói tai.

Màn tuyết tán loạn ùn ùn kéo đến, chưa rơi đến mặt đất đã bị gió bấc cuốn cao lên, tựa như những bọt nước rơi đầy trên đá lót đường. Tuyết đọng trước đường cửa phủ vào ban ngày đã được sai dịch quét đi, nhưng lúc này lại đọng thành một tầng dày, chỉ sợ tới lúc hừng đông lại phải lao động cực khổ.

Một tòa thành vốn đã quen mưa thuận gió hòa, náo nhiệt phô trương như vậy, dưới trận tuyết lớn trăm năm khó gặp thế này, mùi rượu thịt bên trong cánh cửa son thì nhất định là có, tuy nhiên xác người chết cóng trên đường thì khó gặp.

Dù sao trong tòa thành giàu có, kẻ ăn xin cùng mèo hoang cũng giàu có có thừa, ai lại không có một nơi dưới vòm cầu tránh tuyết rét, một đống cỏ chắn gió bấc?

Trên con phố dài mười dặm vắng vẻ, bỗng nhiên vang lên tiếng 'bịch bịch' do tuyết bị đạp, từ xa đến gần, có một nhịp điệu kỳ diệu, không nhanh không chậm.

Đi đêm trong gió tuyết, cũng không giống như người sốt ruột về nhà, lại tựa như một vị khách qua đường thờ ơ.

Trên cửa phủ sơn son có lồng đèn tỏa ra ánh vàng, tung bay trong gió đập vào bức tường trắng. Ánh sáng chập chờn mờ nhạt, nhuộm một màu ấm áp cho bãi tuyết đọng, cũng khiến người ta sinh ra ảo giác có chút độ ấm.

Cũng chiếu rọi ra cái bóng của người khách qua đường.

Áo bào trắng nhẹ làm từ lông, giày gấm thêu mây, cầm ô bằng giấy dầu màu xanh thếp vàng. Bên hông là một thanh trường kiếm, khẽ động khi người đó nện bước, tựa như một món đồ trang sức tinh xảo.

Người nọ đạp tuyết mà đi, vốn nên có vết tuyết lún đến mắt cá chân, nhưng dưới bước chân của người kia chỉ lưu lại vết vân giày mờ mờ.

Người nọ đi dọc theo mái hiên của cửa phủ sơn son, đi tới phía trong cùng của góc tường, gió lớn thét gào và bóng cây lay động trở nên yên tĩnh một cách kỳ dị.

Nơi góc chết đèn lồng chiếu không tới có một cái bóng đen co lại thành một cục.

Lúc này bóng đen kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng chỉ quét mắt nhìn người vừa tới một cái, lại rất nhanh mà cúi đầu xuống.

[Đam mỹ] Vầng sáng bạch hóa của nhân vật phản diện.Where stories live. Discover now