Chương 3

13.6K 246 6
                                    

"Mày cút! Tao không có thứ nghiệt chủng như mày! Cút!"

Trong thư phòng, truyền đến giọng nói tức giận của Diệp Quân, cùng với tiếng đồ sứ bị ném vỡ vụn. Diệp Tư sợ tới mức phải trốn sau lưng mẹ mình là Liễu Niệm Tư.

"Tôi có thể đi, tuy nhiên chuyện này tôi phải nói rõ ràng. Ngài chất vấn năng lực công tác của tôi, tôi không có ý kiến, nhưng mà, ngài hoài nghi mẹ của tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý. Tôi có thể rời khỏi Diệp gia, không phải bởi vì sự hoài nghi của ngài, mà là Diệp gia không xứng với mẹ tôi!"

Lời nói của Diệp Mạnh Tiêu kiên định hữu lực, tiếp theo là tiếng mở cửa, anh đi tới cửa, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân.

"Ngài nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."

Diệp Mạnh Tiêu nói xong đi về hướng phòng ngủ của Liễu Niệm Tư.

"Chúng ta thu dọn một chút, lập tức rời khỏi nơi này."

Liễu Niệm Tư gật đầu, vươn tay, nhẹ nhàng xoa cánh tay của Diệp Mạnh Tiêu, dịu dàng an ủi.

"Mạnh Tiêu, không nên tức giận, bất kể là nơi nào, một nhà chúng ta đều ở bên nhau, không nên tức giận."

Diệp Mạnh Tiêu nhìn về phía vợ mình, cả gương mặt cô đều là lo lắng nhìn anh, nhất thời lửa giận toàn bộ xẹp xuống, anh thương hại ba mình cả ngày sống trong lục đục, người chung quanh thời thời khắc khắc đều ở đây tính kế anh. Anh nhìn vợ yêu của mình, cười cười nói:

"Phải rồi, mặc kệ chân trời góc biển, anh chỉ cần có em và con bên cạnh, như vậy là đủ rồi."

Tay Diệp Tư nho nhỏ lôi vạt áo của Diệp Mạnh Tiêu, lắc lắc.

"Ba." Cô ngọt ngào ngây thơ gọi.

"Con ngoan ngoãn, không chọc ba mẹ tức giận, con thương ba nhất." Nói xong liền kiễng chân nhỏ trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn đưa tới.

Diệp Mạnh Tiêu cúi đầu thấy dáng vẻ Diệp Tư trắng mịn đáng yêu, anh khom lưng cúi xuống hôn một cái lên má Diệp Tư, sau đó sờ sờ mái tóc mềm mại của nhóc con.

"Bảo bối của ba ngoan nhất, ba yêu con chết mất, bây giờ chúng ta đi thu dọn một chút đồ được không? Con đi thu dọn đồ dùng của mình một chút trước đi, nhé?"

"Dạ!" Diệp Tư dùng sức gật đầu, xoay người chạy về phía phòng ngủ của mình.

Bên ngoài đang mưa như trút nước, Diệp Mạnh Tiêu một tay ôm Diệp Tư, một tay ôm lấy vợ yêu, rời khỏi Diệp gia. Trong hoa viên, lần cuối cùng Diệp Tư quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà to lớn, trong màn mưa to, chỉ thấy được một mảnh mông lung, cái gì cũng không thấy rõ.

Diệp Mạnh Tiêu để đồ vào cốp sau xe, lái xe đi khỏi Diệp gia, Liễu Niệm Tư cài dây nịt an toàn cho Diệp Tư, cũng cài lên cho mình, mở đĩa CD, tiếng nhạc êm dịu truyền tới, nhất thời khiến tâm tình mọi người trầm tĩnh lại.

"Mạnh Tiêu, bây giờ chúng ta đi đâu?" Liễu Niệm Tư hỏi.

"Đến biệt thự Lâm Giang." Diệp Mạnh Tiêu nói.

"Đó là biệt thự anh dùng tiền của mình mua."

"Ừm." Liễu Niệm Tư gật đầu.

BÚP BÊ SỮA CỦA DIỆP THIẾU GIAWhere stories live. Discover now