Phiên ngoại - Khăn tay

75 5 11
                                    

Mùa xuân vừa đến, Hứa Ngụy Châu nhàn rỗi chỉnh lý quần áo cho Hoàng Cảnh Du, phát hiện một cái khăn tay trong một bộ âu phục thật lâu chưa mặc, chiếc khăn tay này xem ra chính là kiểu dáng nữ tử hay dùng, mà cũng không phải loại khăn tay dệt bằng máy đang lưu hành, mà là kiểu khăn tay cũ ngày trước, phía trên còn thêu hình tinh xảo, xem ra chủ nhân chính là xuất thân tiểu thư khuê các.

Hứa Ngụy Châu cảm giác đầu tiên vậy mà không phải tức giận, mà là cảm thấy kỳ quái, chiếc khăn tay này có chút quen mắt, cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, vậy mà thật sự nhớ ra, chiếc khăn tay này cậu xác thực đã từng thấy qua, là khăn tay Tình Xuyên tỷ tỷ dùng lúc trước tại Hứa phủ.

Cậu còn nhớ rõ, hồi nhỏ, Tình Xuyên tỷ tỷ trong lòng ngưỡng mộ Hoàng Cảnh Du, đưa cho anh một cái khăn tay, Hứa Ngụy Châu cũng bởi vì chuyện này mà bộc phát tính tình với anh. Nhưng cậu nhớ rõ ràng, cuối cùng chiếc khăn tay này anh đã trả cho Tình Xuyên tỷ tỷ, tại sao lại xuất hiện ở chỗ Hoàng Cảnh Du lúc này?

Đương nhiên những việc này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là chiếc khăn tay không chỉ trở về bên người anh, mà anh còn lưu giữ nhiều năm như vậy, kể cả khi đến Thượng Hải, "Cái này..."

Hoàng Cảnh Du ngồi trước bàn sách, quăng tới ánh mắt tò mò, anh còn chưa nhìn thấy Hứa Ngụy Châu đã phát hiện cái gì.

Hứa Ngụy Châu giơ khăn lên, đung đưa, cố ý hỏi anh, "Chiếc khăn tay này là cô nương nào đưa anh?"

Hoàng Cảnh Du nhìn thấy khăn tay, bỗng nhiên có điểm chột dạ, lập tức đi tới, cầm trong tay nghiêm túc nhìn một chút, "Cái này... Đây là... Không phải ai đưa hết, là tự anh nhặt."

Hứa Ngụy Châu nâng lông mày một cái, "Nhặt được? Anh bớt lừa gạt em, chiếc khăn tay này thêu tinh xảo như vậy, xem ra chính là vật bên người một cô nương, anh có thể nhặt được loại vật này ở đâu?"

Hoàng Cảnh Du liếm liếm môi, đàng hoàng nói, "Anh nhặt được ở Hứa phủ. Trước khi anh đi Anh quốc, thời điểm trở về Hàng Châu tu sửa Hứa phủ. Khi đó Hứa phủ sớm đã cũ nát, vẫn là dáng vẻ vừa bị xét nhà xong, một mảnh hỗn độn, anh ở trong viện nhặt được chiếc khăn tay này, anh nhớ được là của Tình Xuyên tỷ tỷ, liền giữ lại."

Hứa Ngụy Châu vốn muốn trêu chọc anh, thật không nghĩ đến anh trả lời thật tình như thế, cũng làm cho người có chút thương cảm. Dù sao chuyện kia đối với bọn họ mà nói, đều là đau xót.

Hứa Ngụy Châu khẽ thở dài nói, "Lúc ấy Tình Xuyên tỷ tỷ thích anh như vậy, nếu như Hứa phủ không xảy ra chuyện như vậy, có khi về sau thật sự trở thành tân nương của anh cũng chưa biết chừng."

Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn cậu, "Tiểu Châu, em biết rõ anh chỉ xem cô ấy như tỷ tỷ, coi như bọn anh cùng lớn lên tại Hứa phủ, anh cũng không sẽ lấy cô ấy."

Hứa Ngụy Châu nhào lên, nhéo lỗ tai của anh, "Vậy anh sẽ lấy ai? Thiết Trụ?"

Hoàng Cảnh Du nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ, "Anh, anh, ai cũng không cưới, một mình cô độc, được hay không a tiểu thiếu gia?"

Hứa Ngụy Châu lúc này mới bỏ qua cho anh, buông lỏng tay vỗ vỗ mặt anh, "Thế còn tạm được."

Hoàng Cảnh Du xoa xoa lỗ tai ủy khuất nói, "Nếu như em vẫn là tiểu thiếu gia, anh vẫn là Thiết Trụ, em trưởng thành rồi, cũng không biết muốn cưới danh môn khuê tú nhà ai, thế nhưng anh cũng chỉ có thể cô độc. Hừ."

[Edit/Hoàn][Du Châu] Hứa Nhĩ Phương HoaWhere stories live. Discover now