71 - Lần thứ ba toàn thắng

93 10 6
                                    

Đỗ Kiệt cho Trịnh Vũ một khoản tiền, lại an bài cho cậu ta một chỗ ở mới, lúc này mới dỗ được cậu ta bỏ qua.

Đỗ Kiệt một thân nhẹ nhõm, thương tích cũng đã dưỡng tốt, liền nghĩ đã lâu không gặp Hoàng Cảnh Du. Nghe nói người này dỗ được Hứa Phương Hoa quang minh chính đến ở chung một nhà, cũng thật sự là có năng lực. Đỗ Kiệt nghe ngóng địa chỉ nhà Hoàng Cảnh Du, liền mang theo một chút quà tặng, lại là đơn thương độc mã tìm tới cửa.

Mở cửa chính là Tô tỷ, cô cũng không nhận ra Đỗ Kiệt, chỉ nghe hắn nói là bằng hữu của Hoàng Cảnh Du, hắn mặt mũi tươi cười mang theo lễ vật, cô liền khách khí dẫn hắn vào đại sảnh, rót trà cho hắn, để hắn ngồi trên ghế salon chờ một chút.

Trùng hợp Tần tỷ ôm Hứa Hạo xuống lầu chơi, Đỗ Kiệt nhìn thấy đứa nhỏ liền sửng sốt một chút, chợt nhớ tới lúc mình điều tra chuyện của Hứa Phương Hoa, liền tra được cậu có đứa con, là tỷ tỷ của cậu để lại, cậu lại xem như con của mình rồi nuôi.

Đỗ Kiệt đứng lên, đi tới bên người Tần tỷ, nhìn qua hài tử trong lòng cô, hai mắt thật to, lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ tròn vo, trắng nõn đáng yêu, thật là có mấy phần giống Hứa Phương Hoa, vì cái gì gần đây thấy ai cũng đều lớn lên giống cậu? Thật sự là gặp quỷ.

Đỗ Kiệt duỗi ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Hứa Hạo, "Bé là ai nha?"

Hứa Hạo nha nha kêu hai tiếng, cũng nghe không ra nói cái gì, Tần tỷ cười nói, "Tiểu thiếu gia nói, cậu ấy tên Hứa Hạo."

"Hứa Hạo?" Đỗ Kiệt đọc tên bé mấy lần, Hứa Hạo kêu oa oa với hắn, giống như muốn nói cái gì với hắn, Đỗ Kiệt vỗ vỗ tay trước mặt bé, "Cho bá bá ôm một cái có được không?"

Hứa Hạo nhìn hắn, nhếch miệng cười, sau đó vươn cánh tay nhỏ, Đỗ Kiệt cứ như vậy ôm lấy bé, hắn cực ít ôm tiểu hài nhi, cho nên cẩn thận từng li từng tí ôm bé vào ngực, ngửi thấy mùi sữa thơm trên người bé, nhịn không được hôn một chút gương mặt bé, gốc râu cọ vào khuôn mặt nhỏ non mềm, Hứa Hạo cũng không khóc náo, chỉ khanh khách cười.

Đỗ Kiệt ôm thân thể nhỏ mềm mại trong ngực, trái tim tựa như bị hòa tan, những năm qua mưa máu gió tanh, chưa bao giờ có thời điểm nhu tình như nước giống vậy.

Thời điểm Hoàng Cảnh Du cùng Hứa Ngụy Châu trở về, liền thấy Đỗ Kiệt ngồi trên ghế sa lon, trong ngực ôm Hứa Hạo, một tay cầm trống lúc lắc, một lớn một nhỏ chơi đến vui vẻ.

Hứa Ngụy Châu sợ ngây người, đứng ở cửa liền quát, "Đỗ Kiệt! Anh làm gì vậy?"

Đỗ Kiệt cười, lên tiếng chào bọn họ, "Hai người trở về rồi?"

Hứa Ngụy Châu vọt tới trước mặt hắn, thấy hắn ôm hài tử, nhất thời không dám vượt lên trước, chỉ vào mũi của hắn, vừa sợ sợ lại khó hiểu nói, "Anh... Anh đang làm gì?"

Đỗ Kiệt ôm Hứa Hạo, xoa nắn tay nhỏ bé của bé, cười đến một mặt thuần chân ngây thơ, "Tôi đang chơi cùng con của cậu a?"

Hứa Ngụy Châu cũng không đoái hoài tới cái gì, cả gan một đường giành lại Hứa Hạo từ trong tay hắn, bảo hộ trong ngực của mình, bởi vì động tác quá thô lỗ, chọc Hứa Hạo bất mãn lẩm bẩm một tiếng, đẩy mặt của cậu, tựa hồ còn chưa chơi tận hứng.

[Edit/Hoàn][Du Châu] Hứa Nhĩ Phương HoaWhere stories live. Discover now