Chương 37: Nhân họa đắc phúc

430 25 0
                                    


Hạ mạt thu sơ, nhiệt độ không khí hợp lòng người. Ánh nắng chói chang, gió nhẹ thổi tới, một mảnh hoa hải phất phới, truyền vào mũi mùi hương thơm ngát, ong mật đang bận rộn trong các bụi hoa, đôi hồ điệp trên không trung chơi đùa.

"Sương nhi, Sương nhi!" Tiếng gọi vang lên đánh vỡ sự yên lặng, một thiếu niên quần áo tả tơi từ giữa bụi hoa chạy ra, vẻ mặt hưng phấn.

Cách đó không xa, một vị mỹ nhân bạch y đang đứng đón gió, nhìn người nọ chạy đến gần, mỉm cười.

Thiếu niên khom lưng, không ngừng thở dốc, mặt đầy mồ hôi. Bạch y nhẹ nhàng vì nàng lau đi, ôn nhu nói: "Phong nhi lại đi nơi nào chơi đùa?"

"Không, không có. Sương nhi, ta phát hiện một chỗ rất tốt, ta dẫn nàng đi xem!" Nói xong, không đợi Lãnh Vô Sương phản ứng lại, đã kéo nàng chạy đi.

Từ ngày đại chiến đàn xà, hai người không dám tự ý bước vào sơn lâm, liền quyết định ở lại khu rừng hoa hải. Nơi này có hoa, có cỏ, còn có ánh mặt trời, hơn cái chỗ âm u ẩm ướt kia nhiều.

Thời điểm hai người ở đây, không ai phân biệt được phương hướng, nhưng bù lại có một thác nước từ trên núi chảy xuống đẹp như bức tranh. Chỉ là khí trời thay đổi thất thường, dầm mưa dãi nắng, ăn không ít khổ, lều đơn giản căn bản không thể che mưa chắn gió, điều này làm hai người phiền muộn không ngớt.

Hôm nay, Diệp Phong ăn xong điểm tâm liền chạy ra ngoài, miệng thì nói đi rồi biết đường quay về không? Nhưng Lãnh Vô Sương biết nàng như vậy sẽ vui vẻ hơn, hơn nữa xung quanh không có gì nguy hiểm, nên không ngăn cản, đơn giản căn dặn tới bữa trưa phải quay lại, ai ngờ mới đi không bao lâu đã vòng về.

Diệp Phong dẫn Lãnh Vô Sương đến nơi tận cùng của Hoa Hải, chỉ về phía trước: "Sương nhi nhìn kìa!"

Lãnh Vô Sương nhìn theo hướng Diệp Phong chỉ, một ngọn núi lớn sừng sững, các quái thạch san sát, thương tùng thúy bách kéo thiên lý, một mảnh rừng xanh đồ sộ, dưới chân núi có dòng suối chảy róc rách, mỗi một bụi cây đều cao hơn một người, xanh mướt rậm rạp. Trước đây đều đứng từ xa quan sát, không ngờ đến gần lại đồ sộ như vậy, so với Hàn Thúy Phong chỉ hơn không kém.

"Phong nhi, đây là ý gì?"

"Nhìn phía đó! Bên cạnh bụi cây!"

"Là sơn động!" Lãnh Vô Sương kinh hỉ nói.

"Đúng! Có sơn động... Chúng ta không cần dầm mưa dãi nắng nữa, chúng ta có nhà!"

Bên hông lùm cây có một sơn động như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ quả thật rất khó phát hiện. Hai người bận rộn múa kiếm trong tay, chốc lát liền thấy cửa động. Bên trong đại khái rộng hơn mười thước vuông, cao hơn ba thước, không gian khá rộng, chỉ là quanh năm không có người ở, bụi bặm phủ dày đặc.

"Phong nhi, ngươi xem ở đây!"

Hóa ra sâu bên trong còn động khác, có một cái bàn nhỏ, bên trên có một ít tạp vật cùng cây cỏ khô.

"Có người ở đây?" Diệp Phong nhặt bát đá dưới đất lên, ngoài ra còn có một ít dụng cụ hằng ngày, nhưng đều cũ nát không chịu được.

[BHTT] [NP] - EDIT : Giang Hồ KiếpOnde histórias criam vida. Descubra agora