Chương 85: Nhìn nhận

434 25 5
                                    


Bóng đêm lạnh như nước, chậm rãi xuôi xuống Nạp Tùng Hà, trừ bỏ gió thổi nhẹ, chỉ còn tiếng thở dốc trầm trọng cùng tiếng khóc cực lực áp chế, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh quần áo bị xé rách. Diệp Phong như người điên, không chút thương tiếc lưu lại rất nhiều dấu hôn trên người Toa Y Na, thô bạo và dã man…

“Diệp Phong, ngươi là thứ hỗn đản!!!” Tiếng hét vang lên, sau cổ Diệp Phong bị người nắm lấy, hung hăng tát vào mặt nàng.

Thì ra nghe được tiếng nước ầm ầm Ngạo Thiên đã tới nhưng hắn đứng từ xa, không ngờ thấy một màn như vậy, nhất thời giận dữ, nhanh chóng chạy tới, hắn cởi ngoại bào, khoác lên người Toa Y Na, Diệp Phong bị quăng ngã, chật vật bò dậy.

Ngạo Thiên bước nhanh tới, một quyền đánh vào gương mặt tuấn tú của nàng, sau đó xốc nàng lên, đá thêm một cước, phẫn nộ nói: “Ngươi là thứ hỗn đản! Cầm thú cũng không bằng!”

Đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Phong khôi phục thanh tỉnh, nhìn Toa Y Na run rẩy một bên, nàng mới biết mình vừa làm chuyện vô liêm sỉ cỡ nào, thiếu chút nữa gây ra chuyện không thể vãn hồi. Nước mắt chảy xuống, tùy ý để Ngạo Thiên vung quyền như mưa nện xuống lưng.

Ngạo Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Phong, đau lòng không ít nhưng hắn không thể ngừng tay, nhục nhã Toa Y Na phải chịu đâu chỉ mấy quyền có thể giải quyết? Nếu Toa Y Na không tha thứ cho nàng, hậu quả thiệt không thể tưởng tượng nổi, cho nên hắn đánh, đánh đến khi nào Toa Y Na luyến tiếc, nàng vẫn yêu Diệp Phong.

Lúc này Toa Y Na gắt gao nắm chặt ngoại bào, đem mặt chôn thật sâu trong đó, không nhìn thấy biểu tình của nàng, có điều hai vai run rẩy, chứng minh nàng đang nức nở, có thể sống sót sau tai nạn là may mắn, nhưng nhiều hơn đó là xấu hổ không thể nói nên lời. Đột nhiên một tiếng kêu rên khiến nàng bừng tỉnh, mau mau ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Phong nằm co rút thành đoàn trên mặt đất, còn Ngạo Thiên không ngừng đánh nàng.

“Đủ rồi!” Toa Y Na hét lớn, thất tha thất thểu chạy tới bên cạnh Diệp Phong, khóc thúc thít: “Đừng đánh nữa!”

Rốt cuộc Ngạo Thiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, để lại bình kim sang dược, lặng lẽ tiêu sái rời đi.

“A Phong!” Toa Y Na cố sức rút mười ngón tay nàng đang hãm sâu trong bùn đất, tiếc rằng căn bản không thể lay động, nàng nức nở nhỏ giọng: “A Phong, không cần thế này, được không? Được không?”

Diệp Phong chôn mặt xuống đất, đau đớn nói: “Xin lỗi ngươi, giết ta đi! Mau giết ta đi!”

“Không!” Toa Y Na ôm tấm lưng gầy yếu, nói: “Không cần xin lỗi, ta… Ta tự nguyện.”

Đột nhiên Diệp Phong ngồi hỗm dậy, một tay ôm nàng vào ngực, cằm dán vào trán nàng, thì thào: “Sao ngươi lại ngốc như vậy? Vì cái gì không phản kháng? Vì cái gì?”

Toa Y Na oa trong lòng nàng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Vì ta thật sự quan tâm ngươi, thật sự đau lòng vì ngươi, không xem ngươi thành bất cứ ai, không coi ngươi là nam tử. A Phong, ta thật sự yêu ngươi, là thật tâm.”

Tâm Diệp Phong đóng băng ba năm, lúc này hoàn toàn hòa tan, bức tường vô hình nàng cực khổ dựng lên ầm ầm đổ sập, nàng dùng sức ôm thiên hạ trong lòng, sợ thả lỏng tay, tất cả biến thành ảo tưởng, nhất định phải cảm nhận được độ ấm mới có cảm giác tồn tại chân thật.

[BHTT] [NP] - EDIT : Giang Hồ KiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ