Chương 24: Diệc Vương điện hạ

4.3K 159 9
                                    

  Biến cố xảy ra bất thình lình khiến tất cả mọi người chấn kinh, nhìn An Nhiên cùng Lam Hạo Phong trước mắt thất khiếu chảy máu, Lam Nguyệt Ngôn cùng hai vị thiếu niên phía sau kia chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nàng ta không ngừng lui về phía sau, cũng may vừa rồi nàng ta không có mở miệng, bằng không người thất khiếu đổ máu nhưng chỉ có chính mình.

Không gian phảng phất như bị xé rách, bóng người mặc y phục màu trắng tao nhã đạp không mà đến, hắn chậm rãi từ giữa không trung đi xuống, như giẫm trên đất bằng, đôi mắt tà mị thẳng tắp nhìn chăm chú vào Lam Ảnh Nguyệt, phảng phất như thế giới của hắn cũng chỉ còn một mình nàng.

An Nhã ngây ngốc thất thần nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện kia, gian nan nuốt nuốt nước miếng, nhìn ba người Tần Ngọc vừa mới đột phá thành công, "Ngọc ca ca, cái kia, hình như là Diệc Vương điện hạ."

Tần Ngọc gật gật đầu, hắn đã sớm phát hiện, Diệc Vương điện hạ tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, hắn vừa mới nói nữ nhân của hắn?

Nữ nhân của hắn?! Bốn người hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau đem ánh mắt hướng về phía Lam Ảnh Nguyệt.

Nếu Tiểu Dật là Vương phi của Diệc Vương điện hạ, vậy lúc trước nam tử tóc bạc kia xuất hiện lại là chuyện gì xảy ra?

"Nha đầu, chơi vui vẻ không?" Phượng Diệc chậm rì rì đi về hướng Lam Ảnh Nguyệt, nhìn nàng một thân chật vật, đáy mắt cuồn cuộn nổi lên một cỗ gió lốc màu đen, bảo bối của hắn, cư nhiên bị người khác khi dễ đến mức này, mấy con kiến đó, không muốn sống sao?

"Còn cần dùng, lưu lại trước." Ngược lại không phải là Lam Ảnh Nguyệt có bao nhiêu ôn nhu thiện lương, mà là tiền đặt cược của An Nhiên kia còn chưa có thực hiện đâu, làm sao có thể tiện nghi cho nàng ta như vậy.

"Cút." Phượng Diệc nhàn nhạt mở miệng, ngay cả khóe mắt cũng không có cho bọn hắn một cái.

Lúc này Lam Hạo Phong cùng An Nhiên đã sớm chết ngất trên mặt đất, mà Lam Nguyệt Ngôn lúc này đang háo sắc nhìn Phượng Diệc, trời ạ, nàng ta gặp được Diệc Vương điện hạ?! Khuôn mặt kia vô cùng tuấn mỹ làm cho nàng ta sắp không thể hô hấp?

Diệc Vương điện hạ từ khi tám tuổi đã tốt nghiệp Học viện, cũng có rất ít người nhìn thấy hắn, hôm nay nàng ta lại gặp được, đây là duyên phận.(duyên cái đầu ngươi ý óc đậu)

Lấy mĩ mạo nàng ta, chỉ cần có thể khiến Diệc Vương điện hạ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nàng ta nhất định có cơ hội trở thành nữ nhân của hắn, cái nữ nhân kia sao có thể so được với nàng ta.

Không thể không nói, Lam Nguyệt Ngôn chính là loại nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, chỉ thấy nàng bước bộ pháp tự cho là tao nhã, phong tình vạn chủng hướng Phượng Diệc cùng Lam Ảnh Nguyệt đi tới.

"Thiểu năng này quả thực không sợ chết." Thao Thiết chỉ dám yên lặng nhắc tới, không dám lên tiếng, từ khi Phượng Diệc xuất hiện, hắn vẫn không nhúc nhích cứng nhắc đứng một chỗ.

Quả nhiên, khi Lam Nguyệt Ngôn cách Phượng Diệc ba thước xa, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, một cước liền đạp Lam Nguyệt Ngôn ra ngoài.

Thân mình Lam Nguyệt Ngôn phảng phất như diều đứt dây, thẳng tắp liền bay vào rừng cây, qua hồi lâu bọn họ mới nghe được thanh âm rơi xuống đất.

Dạ Phong đá người xong, mặt không biểu cảm lại ẩn vào trong bong tối, Lam Ảnh Nguyệt biết có người đi theo mình, lại không nghĩ rằng Phượng Diệc đem Dạ Phong lưu tại bên người nàng.

An Nhã khóe miệng co rút, rất bưu hãn.

Hai gã thiếu niên kia ngây ngốc sững sờ bị dọa thảm, không nghĩ tới Diệc Vương điện hạ khủng bố như thế, vội vàng kéo hai vị hôn mê trên đất, lưu loát đem đạn tín hiệu ném lên trời, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

"Còn có ngươi, thế nào trở nên vô dụng như thế." Lời nói Phượng Diệc như là đang lầm bầm lầu bầu, chỉ có Lam Ảnh Nguyệt cùng Thao Thiết ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nơi Phượng Diệc nói rõ ràng chính là chỗ của Thao Thiết, Thao Thiết hiện tại giống như chui về không gian, nó cảm thấy bản thân liền sắp bị ánh mắt của Đại ma vương bắn chết.

Cũng không ghét bỏ Lam Ảnh Nguyệt một thân dính máu, cánh tay dài của Phượng Diệc đưa tới ôm nàng vào trong lòng, đáy mắt hắn u ám nhanh chóng hiện lên một tia lãnh ý.

[EDITOR]  Nhiếp Hồn Vương Phi_Vân Khinh Nhiễm NhiễmWhere stories live. Discover now