Đọa Tiên-Chương 67

439 27 3
                                    

Chương 67

Nháy mắt sau khi Long thần Đạo vực triệt hồi, khí tức Ấn Vân Mặc lập tức trở lại trong thần thức của Diêu Quang. Hắn dừng cước bộ đang chạy loạn tìm kiếm, tiến thẳng đến bờ cát nơi bãi biển, quả nhiên thấy Ấn Vân Mặc bình yên vô sự đứng trên bờ biển, bên cạnh lại thêm một nam tử tuấn tú trang nghiêm khoảng ngoài hai mươi tuổi.

Diêu Quang liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, rất có chút ngoài ý liệu: Hạo quốc Hoàng đế Ấn Huyên không phải đã băng hà, vì sao lại xuất hiện trong Bát bộ Phù đồ này? Hắn lại cảm thấy đối phương đã xảy ra biến hóa cực lớn, ngoại trừ thân hình cường tráng, khí thế càng cao ngạo, tựa hồ lại có chút gì đó bị đối phương tận lực che giấu nhìn không ra. Nhưng hắn cũng không phải là người nhỏ mọn, Chủ thượng và đối phương đồng thời xuất hiện, dĩ nhiên có lý do. Chủ thượng nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói. Y không muốn nói hắn cũng tuyệt không hỏi nhiều một câu.

Diêu Quang tiến lên nghênh đón, hướng Ấn Huyên ôm quyền hành lễ: "Bệ hạ, đã lâu không gặp."

Ấn Huyên biết được hắn là vũ khí Lâm Ương tự tay rèn ra, cho dù tính tình bá đạo, cũng không đến mức đi ăn dấm chua với một cây roi, bèn hướng hắn chắp tay: "Diêu Quang tinh quân."

Diêu Quang quay lại hướng Ấn Vân Mặc nói: "Mới vừa rồi lạc mất tung tích Chủ thượng, ta cùng với Kê Khang đại nhân phân công nhau đi tìm, hai canh giờ sau sẽ quay lại gặp nhau ở bãi biển. Hiện nay cũng sắp đến giờ hẹn, hắn chắc sẽ nhanh chóng trở lại."

"Vừa lạc vào một cái đường rẽ, khiến cho các ngươi phải lo lắng. Hiện giờ có Huyên nhi đồng hành, lại thêm được đến bốn loại kỳ hương khác, mắt thấy đại công cáo thành, đợi thêm một chút cũng không sao." Ấn Vân Mặc từ trong hồ lô Càn Khôn lấy ra một khối bán thành phẩm Long tiên hương dơ bẩn tanh hôi, lấy nước biển tẩy rửa, lại đặt ở trên cát sỏi phơi nắng. Diêu Quang ở trên mặt thi triển một cái phép thuật nhỏ "Chớp mắt đua thuyền" khiến cho thời gian chạy nhanh hơn, mắt thấy nó từ một khối dơ bẩn vừa đen vừa thối lại mềm nhũn, lột xác thành một cục màu xám trắng cứng rắn như đá, bắt đầu tản mát ra mùi thơm ngào ngạt kỳ diệu.

Ấn Vân Mặc cắt một khối nhỏ Long tiên hương, sau khi châm lửa, toả ra một làn khói nhẹ ngưng đọng thật lâu không tiêu tán, hương thơm lan ra bốn phía còn hơn cả xạ hương. Y say mê hít sâu một hơi hương khí, nói: "Thúc Dạ đối với mùi hương cũng rất có nghiên cứu, sau khi cảm ứng được mùi thơm sẽ tức khắc chạy về."

"Vạn nhất mấy vị Quỷ đế khác cũng cảm ứng được, tiến đến tranh đoạt thì sao?" Diêu Quang hỏi.

Ấn Vân Mặc nhìn bên trái là Diêu Quang, bên phải là Ấn Huyên, vươn tay đồng thời khoác lên vai hai người, cười đến thích ý phong lưu: "Ta có Tiên khí, Thần hoàng nơi tay, cứ để cho bọn họ tới đoạt!"

Ấn Huyên âm trầm hỏi một câu: "Thúc Dạ là ai?"

-------------

Lúc Kê Khang xuất hiện, bên người lại thêm một Đỗ Tử Nhân lục y phiêu phiêu, Ấn Huyên thấy vậy, thần sắc lạnh lùng mới hơi dịu đi.

Đỗ Tử Nhân nhìn Long tiên hương hai mắt tỏa sáng, lại kiên trì đứng ở ngoài hai trượng, làm ra vẻ thanh cao khác biệt với cuồng đồ vô lễ, nhìn kỹ lại phát hiện cánh mũi không ngừng phập phồng, hiển nhiên là đang cật lực hút hương khí trấn an bụng đói kêu vang.

Đọa Tiên - Vô Xạ (Hoàn)Where stories live. Discover now