Không có gì là thay đổi

563 61 4
                                    

Như mọi hôm, công ty lúc Jungkook đến làm việc thì đã vắng người. Cậu bước nhanh về phía thang máy rồi bấm xuống tầng hầm. Tối nay chắc cậu không xui xẻo đến mức gặp người không muốn gặp đâu nhỉ ?

Jungkook vừa nghĩ ngợi vừa lấy chìa khóa ra mở cửa phòng kho. Ngày nào cũng vậy, cậu luôn cẩn thận kiểm tra từng phòng, sau khi xem xét xong mới dắt ghế ra ngồi ở nơi dựng phim trường.

Tầng hầm của công ty được phân ra nhiều khu. Đi từ thang máy xuống gặp đầu tiên là một hậu trường lớn, nền đen, đặt xung quanh là những dàn cảnh được dựng lên với nhiều loại nền và hình trang trí khác nhau.

Còn bên cánh tay trái và phải thì là các phòng đạo cụ. Có phòng thay đồ, phòng trang điểm, phòng phục trang, ... Jungkook mỗi ngày đều đi kiểm tra toàn bộ khu này, đi xong thì cũng thấm mệt, cậu đành ngồi nghỉ ở nơi dựng cảnh luôn.

Mà những lúc rảnh rỗi này Jungkook rất thích làm việc ưa thích của mình, đó là vừa hát vừa vẽ. Cậu thích vẽ đủ thứ, cậu cũng không biết tại sao mình thích vẽ đến vậy. Lúc còn là Jungkook trước đây, cậu không hay có những giây phút rảnh rỗi đến mức ngồi vẽ vời lung tung. Nhưng giờ thì khác, cậu hay dành nhiều thời gian cho mình hơn.

Lúc sống bên nước ngoài, trong khoảng thời gian điều trị mắt, Jungkook cũng hay hát vu vơ một mình. Cậu không biết mình có hát hay hay không, chỉ là cậu làm theo ý muốn và bản năng của mình thôi. Jungkook bên đó chỉ có một mình, cậu không biết phải làm gì mỗi ngày để bản thân không cảm thấy chán nản nữa.

Cho đến khi cậu nghe lời khuyên của một cô y tá. Cô ấy bảo âm nhạc có thể chữa lành mọi vết thương. Nếu có tâm sự, Jungkook cứ việc hát lên. Nếu có áp lực, cậu cũng sẽ hát. Cứ thế nó thành một thói quen. Thế là khi Jungkook đã lành mắt, cậu kết hợp hai sở thích của mình lại, như vậy cũng hay.

Cậu bắt đầu lấy bút và sổ, cùng tai nghe ra rồi chăm chú vẽ. Cậu vẽ vu vơ theo cảm xúc của mình. Cuốn sổ vừa tay với trang giấy vàng nhạt và êm, cậu yêu thích nó, xem như là vật bất ly thân của mình. Cậu không thích đem bán chúng, chỉ xem đây là sở thích và phi lợi nhuận.

Cứ thế Jungkook ngồi đến khi đồng hồ điểm 9 giờ tối, cũng giờ này vào hôm trước Yoongi từng đánh đàn piano cho cậu hát. Cảm giác được hát đó đúng là không có gì vui bằng. Jungkook có lẽ hợp với nghệ thuật, nhưng cậu cũng không hy vọng quá nhiều, chỉ sợ cảm giác như là trên thiên đàng rơi xuống địa ngục thôi.

Càng nghĩ cậu lại càng muốn hát, Jungkook bắt đầu ngân nga giai điệu quen thuộc. Là một bản tình ca dạo này cậu thích, nhẹ nhàng và sâu lắng. Tiếng hát nhanh chóng vang vọng cả không gian rộng, mỗi một ngõ ngách ở đây như đều được thưởng thức một giọng hát dịu nhẹ và thư thái.

Đúng lúc này thì lại có tiếng "Ting" vang lên từ phía cửa thang máy đã thu hút sự chú ý của cậu. Vì chỗ cậu đang ngồi khá là khuất với phía thang máy nên cậu cũng không biết đó là ai. Cho đến khi Jungkook đứng dậy để nhìn...

... Đến hơn một phút sau... tim cậu như rơi tọt xuống nơi đâu mới có cảm giác đập trở lại, mà càng đập thì lại càng nhanh.

Không phải chứ, Jimin sao lại đến đây ?! Kể từ sáng nay cậu đã biết anh có quan hệ với Yoongi, nhưng không nghĩ đến lại gặp mặt lần nữa. Ông Trời muốn chơi cậu à, hết lần này đến lần khác đều khiến cậu đứng ngồi không yên !

[ Jikook / Bts ] [FULL] Tôi mua cậu, vì tôi thích ! (P2)Where stories live. Discover now