Chương 20

1.4K 133 37
                                    

Chương 20

Chưởng môn Thục Sơn phái Nhất Bần chân nhân nhìn nhân sĩ đại đạo trước mặt mình cùng một đám đệ tử đã bày xong trận thế cũng chờ mình ra lệnh một tiếng liền lao ra bày kiếm trận cảm thấy rất đau đầu, lão đây là chưởng môn không ra tay, đệ tử các ngươi gấp cái gì! (xưng là lão cho có phong thái chân nhân nha~)

Thân là chưởng môn, Nhất Bần chân nhân đã tu luyện gần ngàn năm, cũng là vì trong Thục Sơn kiếm phái có hơi chậm chạp, năm đó vào thời điểm tuyển chưởng môn, Thục Sơn chưởng môn lúc ấy ho nhẹ nói: "Các ngươi ai muốn làm chưởng môn?"

Tất cả các đệ tử cùng thế hệ với lão đều 'xoát xoát' lùi về phía sau một bước, chỉ để lại Nhất Bần chân nhân chậm nửa nhịp, liền bị bức lên làm chưởng môn.

Có lẽ ở các môn phái khác, chức vụ chưởng môn chân nhân này có thể làm người khác chạy theo như vịt. Nhưng mà đối với Thục Sơn phái theo kiếm tu mà nói, chưởng môn là phải xử lý một đống chuyện thế tục; là vào một ngày nào đó có hai đệ tử thiết tha muốn luận bàn, không thể tiến lên đưa cho mỗi người một kiếm, ngược lại còn phải trấn an hai bên; là không có thời gian cầm theo trường kiếm sấm thiên nhai (chân trời); là không thể ra tay dễ dàng, kiếm từ sáng đến tối bởi vì không thể ra khỏi vỏ mà 'Sầm Sầm' rung động bất mãn.

Đệ tử Thục Sơn, kiếm vừa là đạo, vừa là chính nghĩa, nếu thân là chưởng môn mà không có thời gian cùng người khác so kiếm, vậy có ý nghĩa gì.

Nhất Bần chân nhân từ sau khi làm chưởng môn, đừng nói là tự mình ra tay với người ngoài, ngay cả luận võ với đồng môn còn không được. Mỗi khi lão muốn luận bàn với sư huynh đệ của mình, các trưởng lão cùng thế hệ của lão đều sẽ nói "Không dám không dám, vạn nhất làm ngươi bị thương thì phải đổi chưởng môn". Mà khi lão nghĩ muốn chỉ giáo đệ tử, đệ tử sẽ cúi đầu nói "Không dám làm phiền chưởng môn chân nhân dạy bảo, làm chậm trễ ngài xử lý chuyện môn phái trở về sẽ bị sư phụ quở trách."

Tóm lại, Nhất Bần chân nhân tịch mịch như tuyết, mà bảo kiếm của lão vốn tên là "Trảm cức" (phụt... cức là gai nha mn) mỗi ngày cũng rất khó chịu, lên làm chưởng môn ba trăm năm, cư nhiên một lần cũng không ra tay, lão thực sự rất ủy khuất!

Hiện tại vừa nghe nói Côn Lôn gặp nạn, chính ma lại muốn đại chiến, Nhất Bần chân nhân nhanh chóng xung phong lĩnh nhiệm vụ. Kỳ thực đi đầu không phải là chuyện tốt, nguy hiểm cũng lớn, chính là Thục Sơn phái lấy kiếm làm đạo, không đánh thì thực lực không thể tăng lên, đệ tử Thục Sơn cơ hồ mỗi một cảnh giới đều từ trong sinh tử mà lĩnh ngộ ra. Bởi vậy cảnh giới của kiếm tu khó có thể tăng lên, càng khó có thể phi thăng, nhưng một khi đến Độ Kiếp kỳ, trên cơ bản là nhiều tầng lôi kiếp (bị sét đánh để phi thăng) cũng không làm khó được kiếm tu. Phàm là kiếm tu có thể đạt tới Độ Kiếp kỳ, cho dù là tâm trí hay pháp lực cũng đạt tới trình độ mà tu giả bình thường khó có thể với tới, kiếm tu khó tu, nhưng một khi tu thành, thực lực tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất của Tu Chân giới.

Mà tử thanh song kiếm sở dĩ không giống các thần trận khác "tận chức tận trách", thứ nhất là vì bản thân chúng nó lười ra tay, thứ hai là vì thông cảm cho Thục Sơn đệ tử. Khó có được cao thủ đến khiêu chiến, Thục Sơn đệ tử sao còn không chạy nhanh đến hảo hảo tôi luyện?

TA CÓ THỂ LÀ MỘT ĐẠI NHÂN VẬT - THANH SẮC VŨ DỰCWhere stories live. Discover now