Chương 37

3.1K 313 47
                                    

Chu Kì Nghiêu không hề nghĩ rằng hắn đem long châu trả lại cho ngốc tử này sẽ xảy ra chuyện như vậy, ban đầu hắn nghĩ rằng trả lại long châu cho ngốc tử này, ngốc tử này sẽ tốt lên, dù sao cũng có long châu bảo vệ.


Nhưng hắn làm sao nghĩ tới, nuốt một viên long châu xuống, ngốc tử này liền trực tiếp biến thành tiểu ngân long, nhìn vật nhỏ này còn đang gào khóc, Chu Kì Nghiêu đau đầu xoa xoa lông mày, chờ sau khi buông tay ra, nhìn Long Bạch Bạch đã bình tĩnh lại, còn có thể làm sao bây giờ? Long châu là hắn đút, chỉ có thể kiên trì dỗ.

Long Bạch Bạch sợ hãi thật, tay chân hắn đang tốt đột nhiên không còn, giờ phút này người tốt cũng ngây ra, không chỉ có như thế, ngay cả căn phòng cũng lớn hơn.

Long Bạch Bạch vươn móng vuốt nhỏ của mình ra muốn ôm Chu Kì Nghiêu, chỉ là móng vuốt hắn quá ngắn, chỉ có thể câu vào vạt áo ướt sũng của Chu Kì Nghiêu, tuy nhiên cũng cho hắn một chút an ủi, nhưng mà khi móng vuốt đặt trên vạt áo người tốt, hắn im lặng nhìn một lúc, hắn sao lại cảm thấy không quá thích hợp?

Hắn lại nghiêng đầu qua một lần nữa: "người tốt, con cá này có phải là có gì sai sai không? Nó sao lại có móng vuốt chứ?" hắn ăn cá đều không có móng vuốt mà?

Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch còn đang treo trên quần áo hắn, tim liền mềm nhũn, đặt người vào trong lòng bàn tay, cả người đều ướt sũng, nếu cứ mặc kệ ngốc tử này chắc chắn tất cả mọi người đều tỉnh.

Hắn ra khỏi bình phong, tìm được một cái khăn chà lau sạch sẽ cho tiểu ngân long đang ướt sũng, chỉ lộ ra một cái đầu, bên trên còn có hai cái sừng, ánh mắt ướt sũng nhìn qua, sao vậy..... ngơ rồi.

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới tỉnh táo lại, nhìn hắn đặt mông ngồi trên khăn, cái đuôi rũ xuống ở sau người, hai chân sau thì xòe ra, hai chân trước túm chặt vào ống tay áo Chu Kì Nghiêu, chắc là còn chưa hiểu rõ, hắn đang là một Bạch Bạch tốt đẹp sao lại tự dưng biến thành một con cá có móng vuốt?

Không phải là gần đây hắn ăn nhiều quá, cho nên cố ý trừng phạt hắn chứ?

Long Bạch Bạch càng nghĩ càng khổ sở, hắn ngửa đầu nhìn người tốt, nhìn lên thấy người tốt thật cao lớn, liếc mắt một cái còn không nhìn hết: "người tốt, ngươi sao lại biến dạng như vậy?" vóc dáng lớn như vậy, khi hắn nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy một phần, không có đẹp mắt như trước kia.

Chu Kì Nghiêu yên lặng liếc hắn một cái, hít sâu một hơi, lúc này Chu Kì Nghiêu mới chấp nhận sự thật ngốc tử này đã biến thành một con rồng.

Hắn xoa lông mày, lúc này còn nhớ thương vẻ đẹp của hắn sao?

Chu Kì Nghiêu còn nghiêm túc nói: "Có cảm thấy chỗ nào không thoái mái không?" lúc trước hắn chỉ muốn mang long châu trả cho ngốc tử này, vật hồi nguyên chủ, lại không nghĩ rằng sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy.

Long Bạch Bạch lắc đầu, không có nơi nào không thoải mái, không chỉ có như thế, lúc trước cả người đều thấy đau nhưng trong nháy mắt thì không còn nữa, ngoại trừ không quen, còn rất thoải mái, hắn nắm chặt ống tay áo Chu Kì Nghiêu không ngừng đứng lên, bởi vì không quen dùng móng vuốt, hắn túm lấy ống tay áo Chu Kì Nghiêu rồi bò lên trên.

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?Where stories live. Discover now