Chương 46

272 31 4
                                    

Chương 46: Trấn tĩnh

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Môi trên của Hạ Du Châu thiên về dày ở hai bên, hình thành một vòng cung bán nguyệt đối xứng, đúng là cực giống miệng mèo. Lúc mím môi lén cười, liền không giấu được răng nanh.

Tư Quân nhìn răng nanh nhỏ lặng lẽ ló đầu ra ngoài, giơ tay ra ở góc mà Hạ Du Châu nhìn không thấy, dừng ở sau gáy cậu. Dừng chỉ một lát, lại từ từ cuộn ngón tay lại, lúc Hạ Du Châu xoay đầu lại thì lập tức hạ xuống.

"Để sau này bọc răng cho anh luôn nhé." Một tay Hạ Du Châu khoác lên sô pha, nhận lon Coca ngẩng đầu nhìn hắn.

Tư Quân cụp mắt: "Giảm 10% à?"

Hạ Du Châu sặc một cái: "Khụ khụ... Giảm 30%, chiết khấu cực thấp dành riêng cho lãnh chủ, được chưa?"

Người này đúng là quá mang thù rồi, nói cái gì cũng nhớ kỹ, chuyện gì cũng phải mổ xẻ ra nói rõ ràng.

Tư Quân rút một tờ khăn giấy qua đưa tới.

Hạ Du Châu giơ tay ra nhận, lại nhận được không khí, bàn tay kia lướt thẳng qua tay cậu, dừng ở khóe miệng của cậu. Chợt tiếp xúc, khiến cho Hạ Du Châu không tự chủ được mà căng chặt cơ thể.

Đầu ngón tay hơi lạnh, cầm tờ khăn giấy đã được gấp gọn gàng, vừa lễ độ vừa kiềm chế mà chạm nhẹ vào. Chắc là do ngón tay quá dài mà đầu ngón tay hơi vươn xa ra, chạm vào lông tơ trên mặt. Trao đổi nhiệt độ cơ thể khiến cho con người ta run rẩy, nguy hiểm do răng nanh bị khẽ chạm khiến cho người ta bất an, vừa kích thích lại vừa dằn vặt.

Tư Quân nhìn hết phản ứng của cậu: "Răng của em có ảnh hưởng đến sinh hoạt không?"

"Không, cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao em cũng không uống máu người." Hạ Du Châu cố gắng giữ sắc mặt hiện tại, kiềm chế không giật lấy tờ khăn giấy kia, "Nếu trong răng nanh không có dây thần kinh thì em cũng đã mài ngắn răng bên trái rồi."

Mắt nhìn thấy bàn tay xuôi ở bên người kia càng nắm càng chặt, ngón tay dưới cơ thể kia run nhè nhẹ, Tư Quân vẫn không có ý thu tay lại. Ngón tay khẽ chạm vào cánh môi mềm mại kia, khàn giọng hỏi: "Gãy vào ngày đó à?"

Hạ Du Châu chợt giơ tay lên đoạt lấy tờ khăn giấy, tự mình lau lung tung vài cái, giơ bàn tay run rẩy lên, ném chính xác vào thùng rác ở phía xa. Ngước mắt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của cấp trên, thở dài. Một tay chống sô pha đứng lên từ dưới đất, ngồi cùng với Tư Quân: "Ừ."

Răng gãy vào hôm đó, mấy tên đó cầm công cụ chuyên nghiệp, cố gắng nhổ răng nanh hút máu của cậu ra. Ánh sáng của đèn lạnh lẽo, đục, búa, kìm, không thiếu cái nào.

Hạ Du Châu không muốn nói đến chuyện này, dùng tin tức có ích khác để nói chuyện: "Được rồi, hôm nay em nhớ đến một chuyện. Người tập kích em, hình như lúc sau có bị thương, chảy không ít máu."

Tư Quân chăm chú nghe, hơi nhíu mày: "Hình như?"

"À, chính là em không nhìn thấy tận mất. Cha em nói thế này, lúc ông ấy đến thì trên quần áo em toàn là máu." Cảm thấy cánh tay của Tư Quân chợt siết chặt, Hạ Du Châu dùng mu bàn tay khẽ cọ vào khuỷu tay của hắn, "Không phải là máu của em."

Dùng Răng Thành Danh - Lục Dã Thiên Hạc [Bản Editor Đăng]Where stories live. Discover now