Chương 3

553 57 4
                                    

Chương 3: Sơ ủng

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Sơ ủng, là khởi đầu của một sinh mệnh mới. Bậc cha chú nhận con dối dòng trên danh nghĩa, từ nay về sau sẽ phụ trách tất cả hành vi của thành viên mới.

Dùng máu của tôi, dung hoà với máu của cậu. Vừa thần thánh vừa tuyệt đẹp.

Nhưng mà bầu không khí tốt như vậy, đều bị cái khử trùng tiêu độc màu vàng khè kia phá huỷ, một màn uống máu nhận thân đẹp gì đâu, lại biến thành giải phẫu ngoại khoa. Hơn nữa đằng sau còn có một cặp mắt nhìn chòng chọc, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đưa băng gạc và chỉ khâu cho cậu, Hạ Du Châu không tài nào xuống miệng được.

Mợ nó!

"Bác sĩ Tư, anh chắc chắn cứ phải đứng ở đây nhìn tôi ăn cơm à?" Hạ Du Châu quay đầu lại, làm một động tác tay nhường nhau, "Nếu không, ngài nếm thử trước đi?"

Tư Quân nhìn về phía bệnh nhân lặng lẽ trợn trắng mắt, khẽ lắc đầu: "Tôi không ăn món này, cậu ăn đi."

Nói xong, nhấc chân đi ra khỏi phòng bệnh, còn chu đáo đóng cửa lại.

Trần Mặc nhổng đầu lên nhìn ra cửa: "Thế mà anh ấy vẫn trả lời anh kìa."

Hạ Du Châu cười nhạo: "Anh ta cứ lễ độ đến quá mức thế đấy, nói cái gì cũng chỉ trả lời một tiếng." Giống như một quý tộc hư tình giả ý, có hỏi tất đáp, có cần tất ứng, nhưng không bao giờ để ở trong lòng cả.

Đừng hỏi, mà hỏi thì chính là giáo dưỡng. Giáo dưỡng chọc người sôi máu.

Đèn tắt trong hành lang lại sáng lên.

Không có một vầng trăng đỏ tươi nhuốm đỏ một góc trời như thiếu niên mong muốn, cũng không có người sói lợi dụng lúc rối loạn thế này lẻn vào săn giết sinh mệnh mới yếu ớt, thậm chí cũng không có thấy rõ Hạ Du Châu đã làm gì, toàn bộ quá trình đã kết thúc. Kết thúc sơ ủng, một ma cà rồng mới được sinh ra. Thiếu niên yếu ớt cũng không kịp gọi một tiếng "Cha," đã ngủ mê mệt.

Hạ Du Châu ôm mặt hắn nhìn cẩn thận, màu da còn trắng bệch hơn khi trước, nhưng màu xanh dưới đáy mắt thì đã từ từ biến mất. Trên bản chép tay của tổ tiên không ghi kĩ về hiện tượng sau khi sơ ủng thành công, nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này, thở đều đặn, tim đập cũng ổn định, chắc là đã rất thành công.

Độ ấm của mạch máu truyền ra từ lớp da thật mỏng, cảm giác tương đồng với bản thân mình cực kỳ tuyệt vời, khiến cho Hạ Du Châu nở nụ cười: "Hề hề hề, nhóc con!"

Giống y chang người cha của mỗi một trẻ sơ sinh, Hạ Du Châu nhịn không được lấy điện thoại ra, chụp ảnh tách tách thiếu niên đang bất tỉnh nhân sự.

Ra giường trắng tinh khôi, bộ đồ bệnh nhân màu xanh kẻ trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thật là đáng yêu! Càng nhìn lại càng đáng yêu! Hạ Du Châu chụp liền tù tì mấy tấm, chụp ngửa, chụp ngang, chụp thẳng, bỏ hoa tươi ở đầu giường lên ngực cậu nhóc rồi chụp, còn thuận tay cho một lớp filter nữa. Càng nhìn càng hài lòng, hưng phấn tính đăng lên vòng bạn bè, khoe khoang với toàn thế giới là nhà Lão Hạ chúng tôi có hậu rồi nè.

Dùng Răng Thành Danh - Lục Dã Thiên Hạc [Bản Editor Đăng]Where stories live. Discover now