Chương 83

211 21 0
                                    

Chương 83: Đồng tộc

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Xe chạy một mạch đến toà nhà Dược phẩm Thẩm thị, Hạ Du Châu nhảy xuống xe liền chạy thẳng vào trong.

Tư Quân cũng không ngăn cậu, đậu xe xong rồi mới nhấc chân đuổi theo. Mà đúng là bạn trai lòng như lửa đốt nhà mình không thể đi lên được, đang đứng trong đại sảnh giơ chân.

"Tiên sinh, không có hẹn trước thì không gặp Thẩm tổng được." Lễ tân kiên trì giải thích cho cậu, bảo vệ mặc đồng phục đứng cạnh me chằm chằm.

Tư Quân đi tới, mắc chuôi dù đen trên cánh tay trái, khẽ gật đầu với lễ tân.

Lễ tân nhìn thấy Tư Quân mặc âu phục đi giày da, sắc mặt lập tức thay đổi, lễ phép hỏi: "Xin hỏi có thể giúp gì cho anh không."

"Hả? Trông mặt mà bắt hình dong à, lúc nãy mấy người cũng không khách khí với tôi thế này đâu." Hạ Du Châu lại càng tức giận hơn, ban nãy suýt nữa là quầy lễ tân đã xem cậu là người giao hàng, mới mở miệng ra là đã "Để đồ ở đây là được."

"Mặc âu phục thì là người làm ăn, mặc áo hoodie có cổ thì là anh giao hàng. Không nghĩ chút coi có ai giao hàng mà có thể đẹp trai đến độ này không, thế này thì đã sớm vào sâu bít debut rồi nhớ!" Hạ Du Châu chỉ thần nhan huyết tộc lên trời xuống đất không thể xoi mói của mình, căm phẫn trào dâng.

Tư Quân dùng tay để ở môi, sợ Du Châu tức giận nên nhịn không dám bật cười, nói với lễ tân: "Làm phiền gọi cho Thẩm tổng giùm, ông ấy sẽ đồng ý để chúng tôi đi lên."

Hơi thở của lãnh chủ đại nhân còn mạnh hơn cao tầng công ty. Lễ tân bị tự tin kiểu quý tộc này trấn áp, quỷ thần xui khiến cầm lấy điện thoại nội tuyến, lúc ấn nút mới hồi phục tinh thần lại, khó xử nói: "Xin hỏi xưng hô của hai vị là thế nào?"

Hạ Du Châu khoác khuỷu tay lên trên mặt bàn đá cẩm thạch: "Cô cứ nói cho ông ta thế này, cha của con ông ta tới, nói thế là ông ta biết ngay."

Cha của con ông...

Cái nhìn chăm chăm của bảo vệ từ từ biến thành trợn to như mắt hổ, miệng mở rộng đến độ có thể nhét một quả trứng vịt muối vào.

Lễ tân: "Nói, nói thế không ổn lắm đâu."

Tư Quân cụp mắt: "Cứ nói vậy đi."

Tay lễ tân run run nhấn nút gọi: "Thẩm tổng, dưới này có hai vị tiên sinh, nói là... cha của con ngài... Vâng!"

Thang máy trong toà nhà này cần quẹt thẻ, lễ tân đưa cho bọn họ thẻ tạm thời, có thể đi đến tầng phòng làm việc của Thẩm Thiên Hồng. Hạ Du Châu đứng trong thang máy cao tốc nguy nga lộng lẫy, "chậc chậc" cảm thán: "Đúng là có tiền thật, anh nói xem, làm sao mà mẹ Tiểu Mặc nhịn mấy năm không đi tìm lão Thẩm đòi tiền. Bà ta cũng chẳng phải người xem tiền như rác rưởi."

Bà mẹ của Trần Mặc cứ y như là mẹ kế, từ nhỏ đã bắt thằng bé tham gia các loại cuộc thi để kiếm tiền thưởng. Con trai bị bệnh nặng sắp chết mà còn muốn lợi dụng danh tiếng của thằng bé để kiếm tiền quyên của mọi người, tóm lại là ngay cả chút tính người cũng vứt được. Dưới tình huống bà ta biết rõ cha ruột Trần Mặc là tỉ phú, thế mà lại chậm chạp không tìm đến cửa, chuyện này vô cùng không hợp lý.

Dùng Răng Thành Danh - Lục Dã Thiên Hạc [Bản Editor Đăng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ