Chương 25

433 43 1
                                    

Hứa Mộ Ngôn sợ hết hồn. 

Vừa nãy chỉ mới sờ qua loa một cái, giờ nắm vào tay rồi mới biết, con rắn này vô cùng lớn. Cậu nghĩ, thật không nhìn ra, gan của tiểu sư muội lại to như vậy, con rắn lớn như thế này mà cũng dám bắt.

Nhưng chỉ là... Con rắn này hình như có gì đó khang khác, tại sao nó lại nóng như vậy nhỉ? 

Bàn tay cậu theo bản năng mà mò tiếp vào đầu của con rắn lớn này, kết quả là sờ phải thứ gì đó giống như rêu nước, lại còn hơi quấn quấn vào ngón tay. 

 Hứa Mộ Ngôn lặn dưới nước y hệt như một con cá, may mà con rắn này cũng rất ngoan, không động đậy gì. Xem ra đây là một con rắn ngoan, nể tình nó ngoan ngoãn, Hứa Mộ Ngôn quyết định đợi bao giờ bắt được nó thì sẽ nướng cả da, nhất định sẽ thơm ngon lắm đây. 

 Nghĩ đến như vậy thôi là Hứa Mộ Ngôn đã bắt đầu thèm rồi, thịt rắn vừa thơm vừa mềm vừa béo, cậu không thể nào từ chối được. 

Cậu đang định thò miệng qua cắn thử xem sao, ai ngờ, phía trên đỉnh đầu lập tức có tiếng hừ rên rỉ nhè nhẹ ẩn nhẫn. 

Hứa Mộ Ngôn kinh ngạc, thầm nghĩ không lẽ cậu đã bơi đến chỗ của Ngọc Ly Sinh rồi hay sao?

 Nhưng chưa kịp đợi cậu suy nghĩ nhiều, một chưởng lực đánh xuống, Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng trốn sang một bên, cậu bị ép buông tay, lực mạnh đến nỗi đánh cho nước tung tóe lên tận ba bốn trượng. 

Hứa Mộ Ngôn giống như con cá chép lật người lại, đầu nhô khỏi mặt nước, hít một ngụm khí thật lớn. 

Lúc này, mây đen trên trời cũng đã tản đi, vào giây phút cậu cùng Ngọc Ly Sinh bốn mắt nhìn nhau, đến tên đứa con sau này cũng đã nghĩ xong. 

Lúc này tóc của Ngọc Ly Sinh xõa ra tán loạn trong hồ, mái tóc dài ướt nhèm nhẹp, từng giọt nước thuận theo gò má thon nhỏ mà chảy xuống, còn có đôi mắt câu hồn nhiếp phách kia, nó có chút phiếm hồng, giống y hệt như đóa hải đường nở giữa mùa xuân. 

Đôi môi mỏng hơi mím lại, khóe mắt của Ngọc Ly Sinh càng ngày càng đỏ, trong con ngươi đột nhiên có một cơn giận dữ cuộn trào, môi trên môi dưới vừa gặp nhau, vô cùng nghiêm khắc mà thốt ra một câu: "Nghiệt đồ... đáng chết."

"Khụ khụ khụ, không phải như vậy đâu, sư tôn! Khụ khụ khụ!" 

Hứa Mộ Ngôn bị nước làm cho sặc, căn bản không nhìn được trong đôi mắt của Ngọc Ly Sinh đã lộ ra sát ý,  cậu vừa vỗ vào ngực, vừa nói: "Sư tôn, hiểu lầm, hiểu lầm vô cùng lớn." 

"Con và ta cùng ngâm trong một cái hồ nước nóng, còn nói hiểu lầm cái gì?" 

Giọng nói của Ngọc Ly Sinh nghe vào thấy vô cùng lạnh giá, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào mặt Hứa Mộ Ngôn, "Rốt cuộc vi sư đã làm sai điều gì mà khiến con hận như vậy?" 

"Không phải đâu, sư tôn! Hiểu lầm, hiểu lầm! Con chỉ vô ý đi đến nơi này thôi, sau đó nhìn thấy có một tên cuồng đồ háo sắc gan to bằng trời đang nhìn trộm sư tôn tắm." 

Hứa Mộ Ngôn nói đúng sự thật nhưng cũng không hoàn toàn đúng sự thật, dù sao cậu vẫn còn phải sống ở Côn Lôn sơn, đắc tội với đệ tử bảo bối của tông chủ, về sau làm sao có thể sống tốt. Cậu nói: "Nhưng mà trời tối quá, con không nhìn rõ mặt của đối phương." 

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liênWhere stories live. Discover now