🦎 Chương 57.3 🦎

2.2K 233 59
                                    

Uống thuốc

🔸🔸🔸

Lần này Cố Quyện Thư im lặng thật lâu, trong lúc Quý Chu Chu cho rằng anh sẽ không nói chuyện thì anh đột nhiên mở miệng: "Bây giờ em rất chán ghét tôi nhỉ?"

"Sao nói vậy?" Quý Chu Chu kỳ quái.

Cố Quyện Thư rũ mắt, lẳng lặng nhìn kẽ hở kém chất lượng trên sàn nhà, sau hồi lâu cười giễu: "Tôi chính là loại người này, cho dù nguyện ý vì em thay đổi, nhưng bản chất vẫn tồi tệ, đê tiện, thích dùng cách đơn giản nhất để đạt được lợi ích lớn nhất, chẳng sợ cách làm này vi phạm đạo đức, tôi cũng sẽ không hề do dự."

"Sự tồi tệ này đã khắc vào trong xương cốt, từ khi tôi là người thừa kế duy nhất của Cố gia, lại phải bị đói đến suy dinh dưỡng, cũng đã khắc vào xương cốt."

"Em không thích đâu nhỉ? Có phải cảm thấy tôi rất ghê tởm, ở cùng tôi cũng rất miễn cưỡng? Nhưng tôi không thay đổi được, mặt khác có lẽ có thể sửa, chỉ là điểm này thì không sửa được." Giữa hai chân mày Cố Quyện Thư tràn đầy sự lạnh lùng: "Sau này, nếu có người bắt nạt em, có khả năng tôi sẽ dùng cách xử lý tuyệt tình triệt đường lui người đó hơn, còn ghê tởm hơn chuyện này gấp trăm lần."

Lại không biết hối cải.

Quý Chu Chu ngơ ngẩn nghe anh nói hết, một hồi lâu cũng chưa đáp lại được. Cố Quyện Thư đợi nửa ngày, cười khổ: "Tôi lại toang rồi?" Anh thật vất vả mới làm hòa hoãn mối quan hệ của hai người chút, qua hôm nay, giống như lại phải trở về điểm xuất phát.

"... Anh mở cửa trước."

Cố Quyện Thư dừng một chút, vẫn là đứng dậy mở cửa ra. Cánh cửa ngăn cách hai người dời đi, hai người liền nhìn vào mắt nhau, trầm mặc một lúc lâu, Quý Chu Chu bình tĩnh cúi đầu chào anh.

Chân mày Cố Quyện Thư nhảy dựng, tuy đã xem nhiều phim cẩu huyết như vậy, cũng đoán không ra ý tứ của cô. Lúc đang do dự nên hỏi một chút không, thì Quý Chu Chu đứng dậy, tiến lên một bước ôm anh một cái.

Cánh tay và thân thể của Cố Quyện Thư bị ôm lấy, giống như bị tiên khóa trói lại, không động đậy được chút nào. Sau một lúc lâu, anh do dự mở miệng: "Bữa trưa cuối cùng trước khi chia tay?"

"... Nghĩ nhiều rồi." Quý Chu Chu cạn lời buông anh ra: "Tôi đang xin lỗi anh."

Cố Quyện Thư chớp chớp đôi mắt.

"Có thể do tôi sơ sót gì đó, khiến anh sinh ra hiểu lầm." Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Nhưng mà tôi nghĩ lại, khi nãy tôi cũng không làm gì á, chỉ là kêu anh đợi tôi một lát, tôi đi an ủi mẹ Kiều một chút thôi mà, sao não anh lại biên ra một vỡ kịch lớn vậy?"

"Có ý gì?" Trái tim Cố Quyện Thư đều thắt chặt, cảm thấy anh hiểu ý đó, lại cảm thấy tự mình đa tình.

Quý Chu Chu liếc anh một cái: "Nếu tôi không thích cách xử lý của anh, thì vừa rồi ở bên ngoài đã nói anh, chứ sao lại chờ tới bây giờ mới tính sổ với anh? Hơn nữa, rốt cuộc tôi ở trong mắt anh có bao nhiêu đơn thuần bao nhiêu vô lại hả, có thể vì một tên cặn bã mà sinh ra ngăn cách với anh, còn tự mình chạy về nhà ăn năn hối hận, diễn tuồng khổ tình nữa?"

[Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa - Sơn Hữu Thanh MộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ