54. Khủng hoảng

3.3K 231 25
                                    

Cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi và ủng hộ truyện của Fluo ạaa 💌🙆‍♀️

___

Dạo này Điền Khanh rất hay nóng giận, đến mức Cảnh Liêm phải tự tìm hiểu xem đây có phải khủng hoảng tuổi lên ba hay không.

Cảnh Liêm nhìn bạn nhỏ khóc đến đỏ bừng cả mặt mày đang ngồi trên giường, bình tĩnh nói, "Khanh Khanh, nằm xuống ngủ đàng hoàng."

"Em không thích!" Em lại ném một chiếc gối xuống đất, khó chịu vùng vẫy.

Em muốn hoàn thành bài tập của mình, dù chưa sát hạn nộp nhưng em đã đặt ra quy tắc phải xong bài trước hạn ba ngày. Vậy nên em muốn thức làm cho xong.

Tại sao Cảnh Liêm cứ một mực bắt em phải đi ngủ chứ? Chỉ mới hai giờ sáng thôi mà...

"Anh biết em không thích, nhưng đêm hôm qua em đã thức trắng rồi. Anh không đồng ý cho em thức khuya đêm nay nữa," Cảnh Liêm nhặt chiếc gối lên, đanh giọng nói. "Em nằm xuống ngủ ngay ngắn cho anh, anh không muốn phải lớn tiếng với em đâu."

"Không, hức, không thích anh," Điền Khanh khóc đến khàn cổ họng, liên tục từ chối hắn lại gần mình. "Không muốn, hức..."

Nhìn Cảnh Liêm càng lúc càng tiến gần về phía mình, em càng sợ hãi và khó chịu.

Tại sao em lại không được thức để làm bài chứ!?

Điền Khanh cầm lấy chiếc gối đầu còn lại và con bạch tuộc bông hắn mua cho em, thẳng tay ném về phía Cảnh Liêm. Nhưng vì ném hai thứ cùng lúc nên tay trái em bị mất đà, chiếc gối văng đến chỗ bình thuỷ tinh đựng nước uống, hất đổ chiếc bình xuống đất.

Xoảng!

Tiếng rơi vỡ khiến động tác của cả hai đều ngừng lại. Điền Khanh nhìn vũng nước đang dần loang rộng ra ra trên sàn, nước mắt cũng chậm rãi chảy dài xuống má.

Em lại làm sao thế này...

Chắc Cảnh Liêm giận em lắm...

Tại sao em lại nóng nảy như vậy chứ...

Em bấu đầu móng tay vào đùi, cảm giác ghét bỏ chính bản thân bắt đầu xâm chiếm lấy đầu óc em.

"Nào, không được làm đau mình như thế," Cảnh Liêm bước lại gần kéo tay em ra, vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng. "Khanh Khanh, em bình tĩnh lại chưa nào?"

"Ôm..."

"Ừm, anh ôm bạn nhỏ nào, lại đây anh ôm"

Cánh tay vững chắc kéo em vào lòng, hắn để em tựa đầu lên vai mình, im lặng ôm lấy em.

Cảnh Liêm không đẩy em nằm sấp xuống giường, cũng không đánh hay tát em.

Đôi chân em buông thõng, quỳ trên giường một cách mệt mỏi.

Ấm áp quá, thơm quá...

Cảnh Liêm không nói năng hay dỗ dành gì cả, chỉ ôm em như thế thôi. Mọi khoảnh khắc đều để lại cho em tự lắng nghe bản thân mình.

Một cái ôm là đủ để lòng em dịu xuống.

Đợi đến khi nhịp thở của em đã bình thường trở lại, Cảnh Liêm mới quấn lấy eo em kéo ra, đặt em ngồi trước mặt mình. Bạn nhỏ như một bé mèo con, trên mặt đỏ bừng bừng lại còn lem luốc nước mắt.

|HUẤN VĂN||BL| ẤM ÁP NHẤT LÀ KHI TUYẾT RƠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ