Chương 78

4.5K 172 12
                                    

Nguyên Gia Dật choáng váng mở mắt, thấy mình đang nằm ở hàng ghế sau xong xe ô tô, đầu đau đến mức muốn vỡ ra.

Cậu chậm rãi hít sâu một hơi, muốn chống khuỷu tay để ngồi dậy, lại phát hiện hai tay đã bị cột chặt vào nhau, căn bản không thể dùng lực.

Dây thừng thô cứng cọ vào vết thương còn chưa khép miệng bên cổ tay trái, cậu đau đớn mím chặt môi, cố gắng tạo chút không gian.

"Đừng cố, nãy giờ tao vẫn tỉnh, không thể nào cởi được."

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói suy yếu của Thịnh Lan, Nguyên Gia Dật nhíu mày, ngẩng đầu nhìn y.

Sau phẫu thuật, Thịnh Lan đã vượt qua giai đoạn phục hồi khó khăn nhất của bệnh, tuy sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, nhưng cũng nhìn ra được đã khỏe hơn trước nhiều, cũng chứng minh cơ thể y không xảy ra phản ứng bài xích với việc tiếp nhận tế bào gốc.

"Đây cũng là vết của anh sao?"

Nguyên Gia Dật cố gắng nhấc cánh tay, ý hỏi Thịnh Lan về nút thắt dây thừng ở cổ tay.

"Tao cũng muốn lắm, nhưng mày thấy với cái sức khỏe này của tao thì làm được gì?"

Mấy lời Thịnh Lan nói là thật, y bệnh nặng mới khỏi, chỉ muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một lát, không ngờ vừa mới ra khỏi phòng bệnh đã bị một người đứng cuối hành lang thu hút ánh nhìn, thoạt nhìn người kia giống một phóng viên.

Mấy vệ sĩ ngày thường bảo vệ Thịnh Lan đều bị y đuổi đi hết, bởi vì y muốn phòng bệnh chỉ còn mình và Nguyên Gia Dật, sẽ cố tình khích cậu vài câu nhưng lại không muốn có thêm ai biết y là một kẻ độc mồm độc miệng.

Làm nghệ sĩ lâu như vậy, y vẫn luôn xây dựng hình tượng là một ánh mặt trời thanh xuân, lần này bị bệnh là cơ hội tốt để marketing, nhưng cũng không thích truyền thông chụp lại, vì nếu thông tin được tung ra, chắc chắn sẽ có những fan vì thần tượng của mình sẵn sàng hiến tủy, Thịnh Giang Hà cũng không có cơ hội nhờ vả Bạc Thận Ngôn, mà chuyện cưỡng ép Nguyên Gia Dật cũng không giấu được.

Thịnh Lan luống cuống, thấy phóng viên kia đang đi nhanh về phía mình, y vội vàng ấn nút thang máy, rời khỏi tầng.

Thang máy dừng ở tầng một, Thịnh Lan đang chuẩn bị đi ra thì có mấy người đàn ông cao lớn đi vào, y chẳng kịp nói gì, thang máy đã bị ấn xuống thầm hầm.

Ở một mình bên ngoài Thịnh Lan chỉ như con hổ giấy, gặp chuyện gì cũng chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ có thể cúi đầu im lặng tính toán, chờ mấy người này tới tầng họ muốn rồi y sẽ lại bấm thang đi lên.

Nhưng vừa xuống đến tầng hầm, mấy người kia đã ấn đầu y, túm chặt y lôi ra khỏi thang máy.

Thịnh Lan vô cùng hoảng sợ, muốn gào lên kêu cứu để người xung quanh nghe thấy, nhưng mấy người kia dường như đã chuẩn bị trước, vừa bịt miệng y vừa yên lặng kéo y đến chiếc ô tô đã đậu sẵn ở đấy.

Người trên xe liếc nhìn tên đầu trọc đang giữ Thịnh Lan, đầu trọc lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người lại đi về phía thang máy, Thịnh Lan chỉ kịp nhìn thấy tên kia đang bấm thang lên phòng bệnh tầng tám.

[ĐM][Ngược] KHÓ LÀM THẾ THÂN - Thủ ƯớcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ