Chương 37: Thức tỉnh

13.9K 869 74
                                    

37, thức tỉnh…

Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt, Fitzgerald theo bản năng che trước người Lưu Bình An, Edward đột nhiên xoay người đẩy hai người ra. Bóng đen từ trên trời lao xuống, hai con nhện màu đen so với xe jeep còn lớn hơn gấp đôi giương nanh múa vuốt trước mặt bọn họ.

 “Đi mau!” Edward rút kiếm laser ra, nhảy lên giữa không trung, hướng nhền nhện chém tới.

 “Huấn luyện viên!” Fitzgerald muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Lưu Bình An giữ chặt.

 “Chúng ta đi!”

 Không có vũ khí, bọn họ ở lại chỉ là vật trói chân, hắn cảm thấy Edward nếu không nắm chắc tuyệt đối sẽ không tùy tiện công kích.

 Fitzgerald nhìn về phía Edward, thấy động tác gã mạnh mẽ nhanh nhẹn, tốc độ khó người có thể so sánh, so với chính mình mạnh hơn rất nhiều, cho dù cùng nhền nhện triền đấu cũng hoàn toàn chiếm thượng phong. Tuy rằng trong lòng vẫn có lo lắng, nhưng vốn tính cách trung khuyển khiến hắn cảm thấy Tiểu An nói mỗi câu đều là luôn luôn đúng.

 Nhìn thân ảnh hai người biến mất trong rừng, Edward quay đầu, đối mặt với hàm răng nanh nhền nhện đang mở ra, gã cong khóe miệng.

 “Hừ, mới có hai, hoàn toàn không đủ xem. Bất quá, bổn đại gia ta tâm tình không tốt, liền cùng các ngươi chơi đùa một lát đi.”

 Nhền nhện tựa hồ cảm giác được trên người gã tản mát ra khí thế bức người, đồng thời sợ hãi lui về phía sau, phát ra tiếng kêu xèo xèo cảnh giác.

Bọn Lưu Bình An đi trong rừng rậm, xa xa có thể nhìn thấy doanh địa của bọn họ ở sườn núi. Hiện tại trong doanh địa đại khái đã không còn ai, đại bộ phận đều tiến hành rút lui.

Nghĩ đến những người khác đều bình an vô sự, Lưu Bình An thở ra, cảm thấy trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng. Kỳ quái, hắn sao phải quan tâm những tên này, trong lúc nguy hiểm còn không lo cho chính mình a.

Đột nhiên sau lưng rùng mình một cái làm cho hắn cả người run rẩy. X, thật sự là họa vô đơn chí.

Phát hiện người phía sau đột nhiên dừng lại bước, Fitzgerald cũng dừng lại nghi hoặc quay đầu. “Làm sao vậy? Tiểu An.”

“Suỵt –” Lưu Bình An ý bảo hắn im lặng, hai người tiến đến nấp sau một gốc cây đại thụ. Bọn họ vươn đầu nhìn rừng cây bên cạnh có cái gì đó to lớn đang di động.

“Nhền nhện biến chủng?”

Lưu Bình An lấy tay che miệng Fitzgerald, nhền nhện biến chủng cảm giác rất linh mẫn, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần một dao động nhỏ bé cũng có thể làm cho chúng nó phát giác.

Fitzgerald cảm thấy dán trên môi mình môi là bàn tay có chút nhỏ, ma sát từ môi truyền đến cảm giác thô ráp. Hai người tiếp xúc thật sự rất gần, hơi thở độc đáo ý tứ hàm xúc trên người thiếu niên làm cho y có loại ý tưởng kỳ quái.

Y nghĩ muốn liếm tay thiếu niên.

Sau đó, con chó to không biết nghĩ cái gì liền làm thật.

Lưu Bình An đối với cảm giác ướt át trong lòng bàn tay chỉ nhíu mi một chút, cũng không có buông tay ra, bởi vì cảm giác tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải không thể chịu được.

Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch editWhere stories live. Discover now