Chương 50: thấy hết!

33.8K 1.9K 613
                                    

Khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tịch Sư Tử đã cảm thấy trong lòng mình có thêm một sinh vật kì lạ mềm mại thơm thơm.

Vốn còn đang nửa mê nửa tỉnh trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, nương theo ánh sáng buổi sáng sớm, nhàn nhạt xuyên màn cửa, rốt cục thấy rõ đống thịt mềm mại mang theo mùi thơm, chính là Tô Phùng Tần.

Tô Phùng Tần thoạt nhìn vẫn còn ngủ say, tóc rối bù hai mắt nhắm lại, cuộn thành một khối, ngoan ngoãn vùi trong lòng Tịch Sư Tử, trán tựa vào cổ Tịch Sư Tử, môi chạm phải xương quai xanh của Tịch Sư Tử.

Nhìn quanh một lượt, mới phát hiện đây không phải là phòng ngủ của cô, phong cách trang trí, còn có bức vẽ đối diện giường kia, rõ là phòng của người trong lòng. Nhà của Tô Phùng Tần.

Tịch Sư Tử rất nhanh đại khái thông suốt chuyện đã xảy ra, vì sao cô lại ở trong nhà Tô Phùng Tần.

Hôm qua sau khi xuống xe taxi, Tịch Sư Tử đã không còn nhớ được gì, chỉ nhớ loáng thoáng Tô Phùng Tần xuất hiện trước mặt. Chắc hẳn chính là mình say thần trí mơ hồ, Tô Phùng Tần đúng lúc nhìn thấy, không tìm được chìa khoá của mình, nên mới phải đưa về nhà nàng.

Sau khi hiểu hết tất cả, Tịch Sư Tử chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn người trong lòng.

Tô Phùng Tần không trang điểm tựa hồ còn mỹ lệ làm rung động lòng người hơn khi trang điểm, da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng, không biết đã khiến bao nhiêu đố kỵ, đầu lông mày cong cong, lông mi dài và đậm, sóng mũi cao, môi mỏng ửng đỏ, đường cong duyên dáng, khuôn mặt hoàn mỹ.

Nàng đẹp đến mức vừa hư ảo vừa chân thật.

Hai tay Tô Phùng Tần nắm cùng một chỗ, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực Tịch Sư Tử. Theo hô hấp của Tịch Sư Tử mà nhẹ nhàng lên xuống. Đùi thon dài trơn nhẵn đặt giữa hai chân Tịch Sư Tử, chân còn lại thì gác lên chân Tịch Sư Tử.

Đây...có tính là phi lễ không ta...

Tịch Sư Tử hơi khẽ cau mày nhìn lên trần nhà, chỗ mẫn cảm nhất trên người toàn bộ bị Tô Phùng Tần bắt giữ. Tô Phùng Tần ngủ ngon cực kỳ, Tịch Sư Tử lại không đành lòng đánh thức nàng, chỉ có thể cứ để như vậy.

Cứ chờ, cứ chờ và cứ chờ, Tịch Sư Tử ôm Tô Phùng Tần mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, người trong lòng đã biến mất, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.

Tịch Sư Tử ngồi dậy, trong lòng còn đọng lại mùi thơm nhàn nhạt trên người Tô Phùng Tần, Tịch Sư Tử cúi đầu xuống đầu vai mình ngửi ngửi.

"Còn có chút mùi rượu, em nên về tắm đi." Giọng nói có chút khàn khàn lười biếng truyền đến.

Tịch Sư Tử vội ngẩng đầu, Tô Phùng Tần người mặc áo choàng tắm màu trắng, nghiêng đầu lau tóc bằng khắn tắm, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện bên giường.

Nháy mắt một cái Tịch Sư Tử đã vội vàng trấn định, nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần, ngữ khí lạnh nhạt: "Cám ơn học tỷ đưa em về."

"Đương nhiên phải mang em về, không lẽ để em ngủ ở cửa thang máy một đêm sao?" Tô Phùng Tần ôn nhu rạng rỡ cười một tiếng, phảng phất như khiến cả căn phòng bừng sáng.

[Bách Hợp-Hoàn] Bạn Gái Tai Tiếng [Edit]Where stories live. Discover now