Chương 177: Vô tội

781 73 5
                                    

Tính toán đâu ra đấy thì cũng mới qua được nửa tháng, Tu La Vực đáng lẽ không xuất hiện lúc này. Chẳng lẽ ở chỗ Dạ Đản Đản xảy ra chuyện?

Tuy ở trong bí cảnh nhưng Sở Mộ Vân lại không ngăn cản y ăn uống, thậm chí đồ ăn của y còn ngon hơn trước. Dù sao trong bí cảnh cũng có nhiều hung thú, linh hồn của yêu thú cấp cao chắc chắn là đồ bổ tuyệt vời. Sau mỗi lần Sở Mộ Vân hồi phục mới trộm ra ngoài kiếm thêm đồ ăn cho y, theo lẽ thì...

Từ từ... Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều?

Sở tổng: ...

Linh cục cưng: Ta đã nói không nên chiều trẻ con quá, nếu không... kiểu gì cũng xảy ra chuyện.

Giờ phút này hắn cũng không lo được nhiều, Tu La Vực bộc phát thì bộc phát đi, vừa lúc có thể lợi dụng cơ hội này.

Hắn vô cùng đau đớn, nhưng vẫn có thể suy nghĩ dưới tác dụng của kĩ năng duy trì tỉnh táo.

Tạ Thiên Lan nhận thấy sự khác thường của hắn liền quan tâm: "A Mộc?"

Lúc này Sở Mộ Vân vẫn rất tỉnh táo, hắn cắn răng nói: "Không.. không sao, bệnh cũ tái phát thôi, nghỉ ngơi là được."

Hắn nói xong, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.

Tu La Vực công kích tinh thần con người. Mà tinh thần là thứ co giãn rất mạnh, ví dụ như khi ngươi đã từng chịu đựng thì lần thứ hai vẫn sẽ vô cùng đau đớn, lần thứ ba sẽ đau đến mức không chịu được. Nhưng khi đạt một mức độ nhất định thì sẽ dần dần thích ứng, đến lần thứ sáu, thứ bảy sẽ không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa.

Giống như Dạ Kiếm Hàn năm đó, nếu không thích ứng được thì y đã chết từ lâu.

Nhưng không giống Sở Mộ Vân, hắn có Quân Mặc hack game nên rất nhiều lần không cảm thấy đau. Thần kinh hắn không kịp thích ứng, thậm chí là thoái hóa. Lần chịu đựng này còn đau đớn hơn lần đầu tiên nhiều.

Tạ Thiên Lan thấy trạng thái hắn không tốt lại hỏi: "Cần ta làm gì không?"

Sở Mộ Vân chậm rãi nói: "Đi... nói với Quân Mặc giúp ta là ta có chuyện gấp phải ra ngoài, ngày mai sẽ về."

Tạ Thiên Lan nhíu mày không nói gì.

Sở Mộ Vân gần như phải năn nỉ: "Làm ơn."

Ánh mắt Tạ Thiên Lan khẽ thay đổi, đáp: "Được."

Sở Mộ Vân dùng pháp, trong nháy mắt đã đi xa.

Hắn không thể để Quân Mặc phát hiện. Tuy Quân Mặc có thể giảm bớt đau đớn cho hắn, nhưng vết thương của y vẫn chưa lành. Trước đó làm loạn đã khiến miệng vết thương rách ra, nếu còn tìm y chỉ sợ công sức dưỡng thương mười ngày nay là uổng phí.

Hơn nữa với trạng thái này của hắn thì không thể "tự mình động", mà Quân Mặc sẽ không mặc kệ. Vì vậy nếu để y biết, y sẽ không màng thương thế mà muốn giảm đau cho hắn.

Sở Mộ Vân thà để mình đau đớn chứ không muốn để y chịu đựng.

Cảm giác này... không dễ chịu cho lắm.

(1-199) Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bây giờ?Where stories live. Discover now