Chương 79: Sinh lòng ngăn cách

903 23 0
                                    

Này lông mày dày đậm, cái mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, không một chút không đàng hoàng mà cao quý cùng ưu nhã. Màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo mang theo một chút tuấn tú, giữa đẹp trai lại mang theo một vẻ dịu dàng. Khí chất trên người hắn tản ra thật là phức tạp, giống như các khí chất hòa trộn lại với nhau, nhưng ở bên trong những thứ dịu dàng và đẹp trai, hắn lại có sự kỳ ảo đặc biệt. 

Nhìn một lát, nhịp tim bỗng nhiên gia tăng, thoáng chốc lại ngừng, bất chợt trí nhớ trong đầu như hiện ra cuồng cuộng, đột nhiên, thoáng qua một gương mặt tuấn tú rõ ràng, mặc dù nhanh như tia chớp, nhưng Ngạo Tình lại kịp thời nắm lấy, không thể tin há to mồm, giống như sét đánh. 

Gương mặt đó, cùng gương mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi. . . . . . Hoàn toàn trùng hợp. . . . . . 

"Làm sao rồi? Gặp quỷ!" Chẳng biết lúc nào, Sở Mộc Hi xuất hiện tại cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ không ai sánh bằng kia như quyến rũ lòng người, liền không nỡ quấy rầy nàng. Thấy nàng khẽ cau mày, kinh sợ như gặp quỷ, mới cười đùa cắt đứt suy nghĩ của nàng. 

"À? Không có. . . . . ." Đôi mắt trong veo không có tiêu điểm dời lên khuôn mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi, Ngạo Tình gần như là hít vào một hơi, nhịp tim gia tăng kịch liệt, một cỗ sóng nhiệt từ trái tim đột nhiên xông ra, thẳng đến chân mày. 

"Thế nào?" Sở Mộc Hi thấy mặt Ngạo Tình đỏ thắm khác hẳn với bình thường, liền luống cuống, vội vàng bắt mạch cho nàng, thấy không có việc gì. Quay sang sờ cái trán của Ngạo Tình, gương mặt càng nghi ngờ hơn: "Ngươi nơi chỗ nào không thoải mái?" Không phải Tẩu Hỏa Nhập Ma chứ. 

Ngạo Tình như mất đi thính giác, ngơ ngác đưa tay vuốt ve mặt của Sở Mộc Hi, tinh thần hoảng hốt, ngón tay thon dài tái nhợt như phảng phất qua lông mày, mắt, mũi, môi của hắn. 

Trong lòng Sở Mộc Hi cuồng loạn vô cùng, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức đỏ ứng lên, giống như một tiểu tử ngây ngô, trước mặt cô gái mình yêu liền ngượng ngùng, hoảng hốt liên tục cũng không biết đặt ở nơi nào. 

Giờ phút này, trong lòng Ngạo Tình đủ loại cảm giác, trong mắt xẹt qua vẻ mặt phức tạp. 

Sở Mộc Hi yên lặng nhìn nàng, nhìn tinh thần hoảng hốt của nàng , nhìn trong mắt nàng để lộ ra ngoài ánh mắt phức tạp, hắn có chút nghi ngờ, vật nhỏ rốt cuộc làm sao vậy? 

Ngạo Tình chậm rãi nhắm lại mặt, nhịp tim như đáng trống, cơ hồ muốn nhảy ra. Đột nhiên, trong đầu thoáng qua khuôn mặt đen của Phong Dạ Hàn, suy nghĩ của Ngạo Tình lúc này mới quay trở lại. 

Đẩy mạnh ra, chân liền chạy ra ngoài, hốt hoảng vô hồn, giống như con ruồi không đầu xông loạn, bước chân lộn xộn. 

"Vật nhỏ!" Sở Mộc Hi đuổi sát theo phía sau, bước đi như bay, lập tức liền đem Ngạo Tình ôm vào lòng. Vẻ mặt ấm áp, cùng tia dịu dàng này, khiến trong lòng Ngạo Tình lóe lên một cảm giác rất quen thuộc, lại chút bi thương không nói nên lời, chẳng lẽ là hắn, là hắn sao? Suy nghĩ này làm Ngạo Tình như ngừng hô hấp. 

Từng nhớ. . . . . . Sống chết có nhau. . . . . . Kiếp sau. . . . . . Ta nhất định tìm được ngươi trước. . . . . . 

Câu nói kia, vài chục năm quanh quẩn không ngừng, là hắn sao? Là hắn tìm được mình trước, không phải sao? Lúc bốn tuổi liền quen biết hắn, không phải sao? 

[Xuyên không - Cổ đại] Vương phi vô lại của Hàn vươngWhere stories live. Discover now