Chương 94: Tìm thấy máu cây vải

773 23 1
                                    

Nhất thời, trên bầu trời mây đen kéo đến, tiếng rồng ngâm mãnh liệt, mãng xà cũng bị chấn đắc xụi lơ trên mặt đất, cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn làm người ta khó mở mắt nhìn, một bóng trắng nhanh như tia chớp từ giữa không trung bay tới, vẻ mặt lành lạnh, lạnh nhạt như nước, thân hình như thiên thần đứng giữa không trung, như mộng. 

Ngao. Ngao. Ngao. 

"Long! Long! Song Long!" Có người lên tiếng kinh hô. Những người khác nhìn đến như thấy chốn thiên ngoại Thần Tiên. 

Chỉ thấy Song Long nhanh chóng quấn lên Bạch Mãng xà hai đầu, như bánh quai chèo quấn quanh. 

Gào khóc ngao. Ô ô ô. 

Trong lúc nhất thời, tiếng rồng ngâm vang vọng, trầm thấp, sắc bén, như sấm bên tai, lực xuyên thấu mãnh liệt, âm thanh rung động vô cùng. Ai nghe thấy cũng có cảm giác tạm thời tê liệt chỉ kém không hồn bay phách tán. 

Một hồi lâu, liền nghe tiếng "Đụng, Đụng." Hai tiếng trầm đục, Bạch Mãng xà hai đầu bị hai cỗ nội lực cường đại do long khí hình thành tươi sống bóp vỡ, hóa thành vô số huyết nhục vẩy ra khắp nơi. 

Bỗng nhiên, một bóng dáng lắc mình trở lại vách núi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ngao, ngao hai tiếng, hai cự Long chui vào trong cơ thể Ngạo Tình, hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng dần dần biến mất phía sau lưng nàng, giống như hai cánh chim thu lại. Giờ phút này, mọi âm thanh đều yên tĩnh, thân thể người kia mềm mại chậm rãi xụi lơ hạ xuống. Bạch Mãng xà đã chết, đau đớn của Sở Mộc Hi lập tức dừng lại. 

Khí huyết toàn thân Ngạo Tình như đang được đun trên lửa, kịch liệt sôi trào, đem tất cả khí lực của nàng nóng chảy hầu như không còn. Nàng không cách nào ổn định thân hình, chỉ có thể mặc cho hai cổ sóng khí đem nàng nặng nề quăng xuống đất. 

Phong Dạ Hàn bay lên tiếp được nàng. 
Ngạo Tình nháy mắt một cái, lần nữa mở mắt, con ngươi đã biến thành màu xanh dương, nhuộm một tầng ánh sáng vàng kim lộng lẫy, tròn sáng long lanh, như hai viên bảo thạch trân quý. Cắn chặt hàm răng, đôi môi trắng bệch bởi vì đau kịch liệt, run rẩy nói: "Mau. . . Mau dẫn ta đến động Mãng xà, mang theo Hi." 

Thật sự nhịn không được, đôi mắt trong veo khép lại, cố nén ngai ngái nơi cổ họng, nằm ở trước ngực Phong Dạ Hàn thở nặng nề. 

Lạc Trí Viễn mang theo đám người Phong Dạ Hàn một đường chạy như điên tới sơn động, tới gần sơn động Sở Mộc Hi lại bắt đầu đau nhức. 

Ngạo Tình bảo Phong Dạ Hàn để mình xuống, nhắm mắt mặc cho hai cỗ lực lượng trong cơ thể bị hấp dẫn đi về phía trước, rốt cuộc đã đi đến một mặt động ướt dinh dính, mùi hôi thối khắp nơi trên tường đá. 

"Hàn, đánh xuyên qua tường này." Cố nén cảm giác muốn nôn mửa, mở miệng nói. 

Phong Dạ Hàn nghe lời, ngưng chưởng đánh ra. Ầm, một đạo ánh sáng chói mắt bắn thẳng đến. 

Hai khỏa San Hô toàn thân như máu, trên nhánh cây có hai trái cây chói mắt, một cỗ khí ấm áp lập tức truyền đến, không trách được động này lại ấm như xuân, thì ra là như vậy. 

[Xuyên không - Cổ đại] Vương phi vô lại của Hàn vươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ