Chương 210: Ngoan ngoãn trở lại bên cạnh bản vương!

4.4K 97 8
                                    

Vân Hạo nghĩ đến đó liền chua xót, phụ thân quanh năm không ở nhà, sau khi về nhà rồi, đối với đệ ấy cũng là nghiêm khắc hơn yêu thương, mẫu thân thì vẫn đối với đệ ấy như có như không.

Nhìn bông tuyết rơi xuống tay mình, Vân Hạo cười thành tiếng, đệ ấy lần đầu tiên cảm nhận được mình sống ở trong phủ lại như một người ngoài.

"Thiếu gia"

Ngô Đại từ phía sau bước đến.

"Sư phụ" Vân Hạo cúi đầu đáp, giọng nói lộ ra vẻ phiền muộn, " Sao hôm nay nhị tỷ không về?"

Đệ ấy thực sự nhớ Nhị tỷ, nhưng Ngô Đại lại không chịu dẫn đệ ấy ra ngoài phủ.

"Ta cũng không rõ"

Ngô Đại thở dài đáp.

" Người không thể ra ngoài xem thế nào được sao?" Vân Hạo nóng lòng, giọng nói cũng không tự chủ được to lên, lần đầu tiên nói với Ngô Đại như vậy.

"Người có thể bay, có thể chạy, vì sao không giúp con liên lạc với Nhị tỷ?"

Đệ ấy nổi giận đùng đùng đến bạnh cả quai hàm.

Vẻ mặt Ngô Đại áy náy, ánh mắt nhìn về phía Vân Hạo xẹt qua tia đau lòng.

"Được, ta đi, ta đi"

Hắn hít một hơi, dường như đã đưa ra được quyết định.

Vân Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ, lập tức từ giận chuyển thành vui , cười nói: " Buổi trưa, con chờ tin tốt của người, người nhất định phải đem được Nhị tỷ trở về đấy!"

Ngô Đại gật gật đầu, xoay người rời đi.

Líc trở về phòng mình lấy mũ đen trùm mặt , Vợ Ngô Đại thấy vậy , sắc mặt đại biến, liền kéo ống tay hắn: "Ông muốn ra ngoài?"

"Ừm, ta sẽ cẩn thận!"

Vợ hắn chau mày, không khỏi kêu lên: " Ông điên khùng hay ngu ngốc vậy? Ông có biết đây là nguyên kinh không? Ông ra ngoài như vậy, muốn chết sao?"

Ngô Đại cầm lấy tay của bà ta, nhướng mày: " Thiếu gia muốn gặp Nhị tiểu thư,, ta thực không muốn làm thiếu gia thất vọng"

"Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia! Ông cũng chỉ biết đến thiếu gia"

Vợ hắn không khỏi khóc rống lên: " Họ Ngô kia, ta thực có mắt như mù mới đi theo ông! Đã nhiều năm như vậy, chúng ta vì nó mà chịu biết bao nhiêu khổ cực , ông có nghĩ đến chuyện đó hay không?"

Tất cả oán khí tích lũy bấy lâu giờ phát tác, bà ta lại nói tiếp: " Còn có Bảo nhi, Bảo nhi tội nghiệp... Giờ ông lại muốn vì nó mà chịu chết sao?"

Ngô Đại nghe vậy, căn cắn môi, dường như bị những lời nói của vợ mình làm kích động.

Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục lại vẻ kiên định.

"Phu nhân, đủ rồi, cũng đã tới nước này, bà yên tâm, ta sẽ không chết"

Nói xong, hắn đẩy bà ta một cái, rồi tung người lên, cầm lấy cái mũ đen đội lên, lộn vài vòng qua cửa sổ nhảy ra ngoài.

Lạc Nhi ÝWhere stories live. Discover now