42. Cục cưng của anh

4K 80 2
                                    

Từ khi cô gái tên Khả Trân rời khỏi, Kỳ Vân không thể nào tập trung làm việc được nữa. Bên tai luôn văng vẳng những câu nói của Khả Trân lúc đó không cách nào xua tan được.

Cô ngồi bất động một chỗ, trong lòng không ngừng suy nghĩ về Khả Trân, chỉ muốn thầy Trần lập tức quay về để hỏi ràng mọi chuyện, cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục làm bài báo cáo nữa.

Nhưng đáng tiếc ôm bụng đói đợi cả buổi chiều vẫn không thấy người nào đó quay lại. Hỏi ra mới biết Trần Kha Nghị có việc bận nên đã đi trước rồi. Vậy mà cũng không thèm báo cho cô một tiếng. Có lẽ nào đi gặp Khả Trân rồi không? Nghĩ đến đây cô liền thấy trong lòng vô cùng khổ sở.

Không chỉ bị vấn đề đó hành hạ cả buổi chiều. Cả một buổi tối vì một câu nói "cục cưng" như được ghi âm lại rồi phát ra không ngừng trong đầu cô, cho dù cố gắng không nghĩ đến nhưng không làm sao khiến nó ra khỏi đầu được. Kỳ Vân khó ngủ cả đêm cứ lăn lộn trên giường cho đến khi mặt trời bắt đầu nhô lên mắt cô vẫn còn mở trừng trừng nhìn trần nhà. Cô thở dài, có nằm nữa cũng không thể ngủ, dứt khoát thức dậy luôn.

Cô muốn chạy ngay đến nhà thầy Trần hỏi rằng: "Cô gái tên Khả Trân kia là người yêu của thầy sao?"

Nhưng nếu thầy Trần gật đầu nói: "Phải!" Thì cô phải làm sao đây. Cô không có can đảm nghe đáp án đó, nhưng không nghe được thì càng khó chịu mãi không thoát ra được. Tâm trạng vô cùng dằn xé. Mà cô có tư cách gì để hỏi câu đó rồi đau lòng.

Rõ ràng quan hệ giữa cô và anh chỉ dừng lại ở mức thầy trò. Dù cô cố gắng đến cấp mấy cũng chẳng thể nào tiến thêm một bước nữa.

Trong đầu của Kỳ Vân bây giờ là một mớ hỗn độn. Kết quả ngày hôm nay cô ôm cặp mắt gấu mèo đến trường. Cô nằm gục xuống bàn ngáp lên ngáp xuống, nước mắt không ngừng chảy trông vô cùng chật vật.

Lúc đi trên hành lang, gặp mấy người bạn, họ còn tưởng cô liều mạng làm báo cáo đến nổi thân tàn ma dại, tỏ ra đồng cảm sâu sắc, khônt ngừng kích lệ tinh thần cho cô. Nào biết nguyên nhân thật sự là do ai đó hại cô thê thảm đến vậy.

Khác hẳn với Kỳ Vân, Trần Kha Nghị vừa tập thể dục xong, tinh thần phấn chấn đi vào văn phòng. Nhìn thấy Kỳ Vân uể oải nằm dài trên bàn anh nhíu mày, lại làm sao nữa đây? Chẳng lẽ vẫn còn bệnh chưa hết?

"Hôm nay sắc mặt em vẫn không tốt!" Trần Kha Nghị tốt bụng hỏi thăm. Nếu là mệt quá anh sẽ cưỡng ép cô về nhà nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức.

Kỳ Vân bị hỏi đâm ra càng khó chịu. Có bao giờ thầy Trần quan tâm đến cô đâu. Lúc nào cũng ra vẻ xem cô không tồn tại. Mấy hôm nay lại quan tâm đặc biệt. Nhưng anh chỉ biết hỏi một câu duy nhất thôi sao. Câu "Sắc mặc em không tốt" hôm qua cô đã nghe rồi. Đúng là khô khan không có chút đổi mới nào.

Còn không phải tại thầy sao, lần này thì tại cô gái cực kì thân thiết của thầy gây ra. Rốt cuộc cô đã gây nên tội gì?

Chỉ yêu đơn phương thôi mà, thành ra tự gây đau khổ cho mình nhưng chẳng thể thoát ra được.

Kỳ Vân trực tiếp bỏ qua không trả lời câu hỏi của thầy Trần. Cô không nhìn Trần Kha Nghị, tuy nhiên miệng vẫn phát ra âm thanh tràn đầy ấm ức: "Hôm qua có cục cưng của thầy đến tìm."

Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược)Where stories live. Discover now