chương 182- các ngươi dám nói không ngưỡng mộ đi

425 70 4
                                    

CHƯƠNG 182- CÁC NGƯƠI DÁM NÓI KHÔNG NGƯỠNG MỘ ĐI

Nhìn Mộ Bạch Chi đỡ Mộ thái thái rời đi, Mộ Tuyết trong mắt đều là đau lòng. Lại nhịn không được răn dạy: "Miên Miên, mẹ biết con trong lòng có nhiều bất mãn với Bạch Chi. Nhưng cũng không thể tuyệt tình tới vậy đi!"

Kỷ Giang Hạ thở dài. Kỷ Miên lại lạnh nhạt: "Có một số chuyện không như mẹ nghĩ đâu mẹ." Nói rồi đứng dậy về phòng luôn.

Tâm trạng nàng hôm nay đã vì chuyện của Quỷ Hoàng mà rối tinh rối mù, nhẫn nhịn lâu như vậy đã là kì tích. Nàng cũng không buồn giải thích thêm nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Mộ Tuyết thấy Kỷ Miên lãnh đạm như vậy, nhịn không được nhíu mày: "Lão công, ngươi xem!"

Kỷ Giang Hạ ân cần ôm vai Mộ Tuyết, khuyên giải: "Lão bà, ngươi không thấy tâm trạng Miên Miên hôm nay rất kém sao? Sợ rằng con bé đang có việc không vui. Lại nói, Bạch Chi lần này cũng thật sự quá phận, bao nhiêu năm qua chúng ta hi sinh cho Bạch Chi nhiều như vậy, nó vẫn chẳng xem chúng ta ra gì. Hiện tại còn để mẹ đẻ mình nói nhiều lời tổn thương chúng ta..."

Mộ Tuyết bịt tai cắt ngang: "Ta không muốn nghe!"

Mộ Tuyết đúng là yếu đuối nhưng cũng không quá ngốc. Nàng sao có thể không nhìn ra Mộ Bạch Chi càng lúc càng quá đáng.

Nhất là từ scandal đi thảm đỏ lần trước, thâm tâm Mộ Tuyết đã luôn phấp phỏng không yên. Trước giờ chuyện con ruột con nuôi luôn là đề tài nhạy cảm, nội tâm nàng chỉ mong cả hai đứa con gái có thể hòa thuận sống cùng nhau.

Một đứa đã sống cùng nàng mười lăm năm, nàng tự tay chiếu cố lớn lên.

Một đứa là nàng luôn dành mười lăm năm thương nhớ, thiên tân vạn khổ mới trở về bên mình.

Nếu thật sự hai đứa mâu thuẫn, Mộ Tuyết cũng không biết đứng về phía ai. Vậy nên luôn tìm mọi cách tránh né hiện thực này.

Lại nói Mộ Bạch Chi dù sao cũng là cháu ruột của Mộ Tuyết, nàng không dám quá nặng lời tổn thương con bé, vạn nhất nó yếu mềm nghĩ quẫn, nàng còn mặt mũi nào nhìn anh trai và chị dâu nữa chứ. Vậy nên suốt thời gian qua, Mộ Tuyết chỉ có thể vờ như không thấy một mặt xấu xí của Mộ Bạch Chi.

Con người ta, thực ra giỏi nhất vẫn là chạy trốn hiện thực.

Kỷ Giang Hạ ôm vai lão bà, nâng gương mặt lão bà dậy đối diện với mình, nhỏ nhẹ: "Ta biết ngươi không đành lòng thừa nhận. Nhưng Bạch Chi vốn không còn là ấu tể ngoan ngoãn ngày nào nữa rồi. Nó có tham vọng, có dã tâm, có mưu kế. Ta cũng từng nghĩ nếu những thứ này của nó không hại ai, ta cũng sẽ không quản. Chung quy nó cũng đã lớn, mỗi cá thể phải tự chọn đường sống riêng và chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Bất quá hiện tại nó đang muốn thương tổn tới Miên Miên. Lão bà, Miên Miên mới là con ruột của chúng ta! Con bé đã chịu khổ mười lăm năm rồi, không thể ép con bé bấm bụng bấm dạ nhường Bạch Chi mãi được!"

Mộ Tuyết hốc mắt đỏ bừng: "Ta cũng không phải muốn Miên Miên ủy khuất. Ta chỉ muốn hai đứa nó có thể chung sống hòa thuận..."

[ABO][BHTT] Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ ÂnWhere stories live. Discover now